BẦY HẠC - Trang 270

bị gọi về đơn bị. Sau đó cứ lưng lửng như vậy, anh đi rồi, thứ để lại
cho cô chỉ có thể là sự áy náy và niềm hối hận vô tận.

Tuy cô tự an ủi mình cuộc hôn nhau nào cũng cần phải có quá

trình mài hợp lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, càng
khó chịu hơn cả giận anh. Mà tất cả những việc này rõ ràng anh đều
biết hết, sao anh còn có thể đùa cô, trêu chọc cô như vậy.

Càng nghĩ càng giận, Chử Điềm véo anh, nhưng người không có

sức, tay cũng không có lực.

"Điềm Điềm..." Từ Nghi nhẹ cầm thay cô, khẽ hôn lên khóe môi cô

- "Anh xin lỗi."

Thoáng qua như chuồn chuồn nước, sau phút dừng lại ngắn ngủi

là sự công chiếm nóng bỏng và mãnh liệt. Anh siết chặt eo cô, tựa
như không cho phép cô có thể tránh né. Chử Điềm hoàn toàn không
có chút sức lực nào, dù Từ Nghi đã sớm thả lỏng thôi không kiềm
chặt hai tay cô, cô cũng đẩy anh không ra, chỉ có thể khoác hờ lên vai
anh. Hơi thở dần dần dồn dập, khoảng cách giữa mỗi nhịp thở càng
lúc càng ngắn, lúc cảm thấy khó có thể chống đỡ được nữa thì Từ
Nghi mới buông cô ra.

Chử Điềm nhạt nhòa nước mắt, cô không muốn khóc, nhưng

dường như không thể nào ngăn được nước mắt cứ trào ra. Hơn nữa
mới vừa rồi khó thở, cô không ngăn được tiếng nấc tự động bật ra.
Có thể nói, đây là nụ hôn thảm nhất từ xưa đến nay của Chử Điềm.
Nhưng dường như Từ Nghi không thè để ý, anh cứ thế ôm cô, để
mặc cho nước mắt cô thấm ướt áo mình.

Lần này, Chử Điềm đã khóc thoải mái, kết hợp với nỗi khổ sở lần

trước anh đột ngột kết thúc kỳ phép cùng nhau trút hết ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.