Triệu Tiểu Tĩnh không. Đang lúc cô chuẩn bị xuống xe, một chiếc
BMW chạy ra khỏi khu nhà, nhìn biển số xe, đó chính là chiếc xe
Triệu Tiểu Tĩnh thường lái. Mà người trên ghế lái không phải Triệu
Tiểu Tĩnh thì là ai? Dù cho ả ta có cắt tóc, nhưng Chử Điềm vẫn có
thể nhận ra chỉ sau một cái liếc mắt.
Bên ghế lái phụ còn ngồi một người, nhìn từ góc độ của cô không
thấy rõ lắm. Cho nên Chử Điềm vội vàng nổ máy đi sau ả.
Có lẽ rất ít khi lái xe ở thành phố B nên Triệu Tiểu Tĩnh lái rất
chậm, gần nửa giờ sau, ả dừng xe ở cửa bệnh viện. Lại tốn mười
phút đỗ xe, ả mới xuống xe, cầm túi đi vào bệnh viện.
Chử Điềm xuống xe theo, vốn đang do dự có nên đi vào theo
không, nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Triệu Tiểu Tĩnh
thì đứng ngây sững ra. Nhìn từ bóng lưng, ả chẳng khác gì trước kia,
vẫn thích õng ẹo làm dáng. Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như vòng eo
không còn mảnh khảnh nữa. Đến lúc ả nghiêng người, Chử Điềm
thấy rõ cái bụng nhô lên của ả.
Triệu Tiểu Tĩnh đã mang thai. Ý thức được điều này, Chử Điềm
như người bị người ta giội một chậu nước lạnh trong ngày giá rét, cả
người lạnh buốt, sững sờ tại chỗ. Mặt trời hôm nay hơi gay gắt, cảm
giác choáng đầu hoa mắt chợt ập tới, cô vội vàng chống tay vào sườn
xe, vất vả lắm mới đứng vững nổi.
Bên cạnh có một chiếc xe vừa dừng lại, chủ xe thấy sắc mặt cô tái
nhợt, lập tức hỏi cô có sao không? Chử Điềm hết sức hoảng loạn liếc
nhìn người nọ, không nói câu nào đã trở lên xe. Ngồi ở ghế lái phụ,
Chử Điềm mở cốc nước mang theo, uống ực một ngụm. Sau đó cô cố
gắng khiến mình tỉnh táo và trấn định lại, suy nghĩ xem rốt cuộc mọi
chuyện là sao.