Triệu Tiểu Tĩnh hoàn toàn ngây dại, nói ra cũng là ả đã xem Chử
Điềm quá đơn giản. Bởi vì sau khi ả và Chử Ngật Sơn sống chung, ả
chưa từng nghiêm chỉnh đối chọi với Chử Điềm. Với lại, căn bản mỗi
lần đều có Chử Ngật Sơn ở đó, cho nên tình cảnh chưa bao giờ mất
khống chế như vậy, ả cũng chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu như hiện
nay. Ả che lại tai trái bị đánh vang lên ù ù và má trái bỏng rát, nhìn
Chử Điềm chằm chằm một cách khó tin.
Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:
“Một cái tát này cũng là đáng đời cô.”
Cô cố gắng nói dữ dằn nhưng đáy mắt lại rơm rớm, khí thế cũng
không đủ. Triệu Tiểu Tĩnh ngơ ngác nhìn cô, bỗng dưng “A” lên một
tiếng, bắt đầu điên cuồng gào lên như thể tinh thần bị chấn động:
“Tôi đáng đời! Tôi đáng đời! Cô có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi!
Đánh chết đứa con trong bụng tôi đi!”
Ả vừa nói vừa xông lên, ra vẻ muốn ôm nhau chết chung với Chử
Điềm. Đến lúc này ả đã hoàn toàn không để ý đến đứa con trong
bụng nữa rồi. Nhân viên cửa hàng và người xung quanh vây xem
thấy chuyện náo động lớn liền rối rít xông đến muốn kéo hai người
ra. Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh sống chết nắm tóc Chử Điềm, giật vài
phen, Chử Điềm cảm giác da đầu đau đớn chết đi được, không khỏi
cất tiếng quát ả:
“Triệu Tiểu Tĩnh, buông tay ra!”
Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh nhào đến như bị điên. Mà ả là một phụ nữ
có thai tám tháng, người khác không dám quá dùng sức kéo ả ra,
nên Chử Điềm bị đánh mạnh vài cú. Cô đau đến mức không biết