“Là báo với ba mẹ một tiếng, con sắp kết hôn. Tuy rất vội vàng
nhưng con nghiêm túc.”
Một câu nói khiến Từ Kiến Hằng giận đến mức giơ tay cho anh
một cái tát. Đối với Chử Điềm mà nói, cái tát kia như đánh vào mặt
mình, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, đến khi cô ổn định lại tinh
thần thì đã đi theo Từ Nghi rời khỏi Từ gia không quay đầu trở lại
nữa rồi.
Bởi vì chuyện này, lúc gặp lại vợ chồng Từ Kiến Hằng và Tống
Khả Như, Chử Điềm hơi lo lắng bất an, sợ họ không thích mình.
Nhưng hai người lại biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì, đối
xử với cô như người trong nhà. Dần dà Chử Điềm cũng hiểu ra, sở
dĩ Từ Kiến Hằng đánh một cái tát kia hơn nửa là vì thái độ của Từ
Nghi đối với họ trong chuyện kết hôn, mà không phải bản thân
chuyện kết hôn. Cũng bởi vì chuyện đó, cô coi như hiểu được anh và
ba mẹ không hề gần gũi. Nhớ ngày đó lúc ở Tứ Xuyên, cô bởi vì
chuyện kết hôn còn ngồi ăn chung bàn với Chử Ngật Sơn. Mà Từ
Nghi lại dường như không hề mong muốn ba mẹ anh tham dự vào.
Phó Dục Ninh cũng hiểu vì sao cô rối rắm như thế, bà rửa táo đưa
cho Chử Điềm, cười nói:
“Thú vị không? Nhìn hai ba con nhà này cứ như xem kịch vậy.”
Chử Điềm không dám phát biểu ý kiến, cắn trái táo giòn. Nhưng
nghe vậy, Tống Khả Như thấy không vui lắm:
“Em coi như đang xem kịch hả? Đương nhiên không phải là lão
Cố và Tiểu Cố nhà em rồi.”