Rót cho mình một cốc cà phê đậm đặc, Chử Điềm dùng thìa nhỏ
khuấy, chậm rãi đi về. Kết quả vừa mới đi ra đã thấy Triệu Hiệu
Khải vội vã chạy đến.
Đã lâu không để ý đến người này, Chử Điềm gần như quên mất
sự hiện hữu của anh ta. Giờ phút này gặp lại phải thầm mắng một
câu oan gia ngõ hẹp. Cô nhìn thẳng định đi lướt qua anh ta, như cô
suy đoán, người này lại mặt dày quấn lấy cô.
“Ôi, Chử Điềm, đừng vội đi mà.”
Anh ta đưa tay cản cô, trước mặt mọi người, Chử Điềm không
muốn dây dưa nhưng cũng lười gây khó dễ với anh ta, chỉ hơi lùi về
sau một bước, giọng điệu xa cách:
“Anh có chuyện gì?”
Cô vốn chỉ định bảo anh ta nói nhanh rồi bỏ đi, lại không ngờ
rằng Triệu Hiểu Khải nhìn cô, vậy mà chân lại bất giác thoáng run
lên. Thấy anh ta đột nhiên ra vẻ rụt rè sợ hãi, Chử Điềm hơi buồn
cười, cố đè nén, thế nên vẻ mặt có chút kỳ quặc.
Triệu Hiểu Khải cũng thầm mắng mình không có tiền đồ. Rút tay
lại, anh ta nói:
“Em yên tâm, tôi cam đoan sau này sẽ không quấn em nữa.”
Chử Điềm nhướng mày lên, cười khẩy. Triệu Hiểu Khải nhìn
dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của cô, càng nhìn càng cảm thấy cô gái
này giống chồng một cách chết tiệt. Ban đầu anh ta bị vẻ bề ngoài
của cô lừa gạt, cảm thấy cô là loại thỏ trắng hồn nhiên lương thiện.