Người tài xế giậm chân nói:
“Nghe nói có chuyến tàu xảy ra trục trặc, tàu trên đường ray đó
đều bị kẹt lại.”
Chử Điềm cười khẽ, đến quán thức ăn nhanh gần đó mua hai cốc
cà phê. Cảm giác hơi hơi nóng, thời tiết lạnh như vậy cầm trong tay
thật thoải mái. Chử Điềm đẩy cửa ra đã đụng phải chú chó phốc sóc
đang tung tăng chạy đến, cô tránh sang bên cạnh nhường lối theo
phản xạ, lại không cẩn thận đụng phải một người, cà phê trong tay
sánh ra gần phân nửa.
Trong lúc vội vàng, Chử Điềm luôn miệng nói xin lỗi, tuy nhiên
đến khi cô thấy rõ là ai thì lại như bị ấn nút tạm dừng, bất chợt
không thể nói nên lời. Oan gia ngõ hẹp, người cô đụng phải chính là
Chương Hiểu Quần.
Chử Điềm hơi bối rối, nhanh chóng ổng định tinh thần. Cô lấy
khăn giấy trong túi áo ra đưa cho Chương Hiểu Quần:
“Xin lỗi bác gái, vừa nãy cháu không để ý nên đụng phải bác.”
Chương Hiểu Quần cũng không ngờ lại gặp Chử Điềm ở đây, bà
ta thoáng ngỡ ngàng, sau khi tỉnh táo lại mới nhớ ra thân phận của
Chử Điềm, nháy mắt vẻ mặt liền thay đổi.
Bà ta đẩy tay Chử Điềm ra, tự lấy một cuộn giấy vệ sinh trong túi
ra lau. Chử Điềm ở bên cạnh nhìn, chú ý đến chiếc áo da màu xám
tro bà ta mặc đã cũ, có nhiều chỗ đã sờn rách, bị dính cà phê thật sự
rất khó coi.