BẦY HẠC - Trang 448

ông trung niên lộ vẻ già nua, như thể lúc nào cũng phải chịu đựng
mọi sự giày vò của cuộc sống vậy.

Chử Điềm không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ hỏi rất khẽ, rất

khẽ:

“Con trai ông bệnh thế nào?”

Tròng mắt Chử Ngật Sơn thít lại, miệng há to nhưng chẳng thốt

lên nổi một câu. Ông ta nhìn Chử Điềm, nỗi đau lóe lên trong mắt.

Chử Điềm thấy rõ, có cảm giác người đàn ông này thật sự vừa

đáng thương vừa đáng hận. Hít khí lạnh vào phổi, cô ho khan xong
mới hết sức bình tĩnh nói với Chử Ngật Sơn:

“Ông bận việc của ông đi, tôi về nhà trước.”

Phút giây cất bước bỏ đi, tự đáy lòng Chử Điềm cảm thấy khổ sở.

Trước kia lúc tức giận cô sẽ cãi nhau với ông ta, nhưng ông ta luôn
mặt dày cười hì hì, mặc cô đánh, mặc cô mắng, tỏ vẻ chết không biết
xấu hổ mà dung túng cô. Dường như tất cả hành động của cô đều
chẳng mảy may có tính công kích hay khiến ông ta sợ hãi. Mà bây
giờ thì sao, cô đã biết cách nhẹ nhàng đáp lại dù chỉ một câu mà tựa
như cầm dao găm khoét vào tim ông ta.

Bởi vì trong lòng cô biết rõ, cô thật sự không thể nào tha thứ cho

người đàn ông này. Thời tiết không tốt, lại vào cuối tuần, Chử Điềm
không bắt được xe, liền đi đến bến ngồi xe buýt.

Khi về đến nhà đã vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cô đi ngủ, mãi cho

đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trong phút chốc tỉnh
lại, Chử Điềm có cảm giác cuộc điện thoại này có thể là Từ Nghi gọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.