BẦY HẠC - Trang 503

“Thời gian tôi biết Từ Nghi không phải là ngắn, cậu ấy là một đứa

trẻ tốt, vẫn luôn là vậy. Tôi hồ đồ, suýt nữa vì tâm tư của mình mà
phá hủy cậu ấy. Nhưng đứa trẻ này không hồ đồ, cậu ấy biết mình
muốn gì, nên đi đường ra sao.” - Mạnh Ngọc Hòa thở dài - “Cho nên
ba cô mắng tôi rất đúng, tôi thật sự quá ích kỷ.”

Chẳng biết tại sao, Chử Điềm đột nhiên cảm thấy lời tự trách của

người đàn ông trước mắt này tràn ngập nỗi buồn thương.

“Không nói nữa, đã qua hết rồi.” - Mạnh Ngọc Hòa đội nón lên,

ánh mắt ôn hòa nhìn Chử Điềm, tiếng nói cũng hồn hậu mạnh mẽ -
“Nếu lão Từ không có gì đáng ngại thì tôi không vào thăm ông ấy
đâu. Tôi thật sự không có mặt mũi nào để gặp ông ấy cả, phiền Tiểu
Chử cô thay tôi nói một tiếng là được rồi.”

Chử Điềm khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn ông rời đi. Thật ra cô có rất

nhiều lời muốn hỏi Mạnh Ngọc Hòa, là về Từ Nghi. Nhưng cũng có
lẽ do lưng ông đã bị đè ép đến mức quá còng, cô không nên đào
khoét nỗi đau của ông ấy nữa. Với lại cuối cùng trước sau đều là
chuyện của giữa cô và Từ Nghi, không liên quan đến bất cứ ai, bao
gồm cả Mạnh Phàm.

Vội vã ăn vài miếng ở quán cơm ngoài bệnh viện, Chử Điềm lại

chạy về phòng bệnh. Lúc chạy đến Tống Khả Như đang nổi giận,
đến gần nghe rõ mới biết được bà bực mình vì Từ Nghi.

“Rốt cuộc công việc bận đến mức nào chứ? Chị không tin! Quân

giải phóng có hai trăm hai mươi vạn, thiếu một mình nó cũng đâu có
gì là không được đúng không?”

Phó Dục Ninh khuyên bà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.