BẦY HẠC - Trang 579

“Anh biết rồi, anh không đi.”

Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói có chút mơ hồ giữa răng môi quất

quýt - “Anh không đi đâu hết, ở đây với em.”

Khóc hơn nửa giờ, cảm xúc Chử Điềm cuối cùng đã ổn định lại.

Từ Nghi canh giữ bên người cô nửa bước không rời, dỗ cô ngủ.
Nhưng Chử Điềm không ngủ được, cọ cọ trong lồng ngực anh, dấy
lên ngọn lửa khiến Từ Nghi có phản ứng, áp cô vào trong ngực vân
vê một hồi, hôn đến mức cô thở không ra hơi rồi mới buông cô ra.

Cảm nhận được biến hóa ở người dưới của anh, Chử Điềm khẽ

“hừ”:

“Đều tại anh, thế giới hai người của chúng ta đều bị mất.”

Từ Nghi cũng có chút tiếc nuối vì đứa con này đến hơi sớm,

nhưng anh càng khát vọng làm cha hơn, nên anh không nói câu nào
chỉ hôn nhẹ Chử Điềm. Ở trong lồng ngực anh, Chử Điềm ngẩng
đầu, mắt sáng rực nhìn anh:

“Anh không đi đại đội đặc chủng thật hả?”

“Đã hỏi bao nhiêu lần rồi.” - thấy miệng Chử Điềm dẩu lên, Từ

Nghi cười cười, kề vào trán cô khẽ nói - “Không đi.”

“Thật ra nếu anh muốn đi cũng có thể đi…” - Chử Điềm có chút

rối rắm nói - “Có điều không phải là mấy năm này, con còn nhỏ mà,
cần có ba.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu. Từ

Nghi thật sự không biết trong đầu óc cô nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì, để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.