BẦY HẠC - Trang 651

Đúng nhỉ, gả cho lính chính là không tốt ở điểm này. Tưởng

tượng thử tương lai sống một mình, Phùng Kiêu Kiêu đã lui bước
rồi. Nhưng nhìn Từ Nghi đang đứng dựa vào lan can cách đó không
xa, chẳng mảy may khó chịu chờ đợi hai cô, cô nàng lại cảm thấy
nếu như mình chờ một người như vậy, xem như là đáng giá.

Cô nàng bèn nói ý nghĩ này cho Chử Điềm, Chử Điềm cười hỏi:

“Tại sao?”

“Bởi vì lúc có thể ở bên với cậu, anh ấy quả thật hận không thể

trao cho cậu toàn bộ những thứ tốt nhất, kể cả con người anh ấy.”

Lời nói này có chút khoa trương, nhưng Chử Điềm biết, thứ cô

nhận được đã tốt nhất rồi. Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn Từ
Nghi, đúng lúc anh cũng đồng thời nhìn sang. Hai người nhìn nhau
cười, khiến người bên cạnh vô cùng ao ước.

Tiếc là kỳ nghỉ bao giờ cũng có hạn. Gần đến ngày Từ Nghi về

đơn vị, Chử Điềm rơi vào một nỗi hoảng hốt khó hiểu. Một là Từ
Nghi sắp đi, hai là bởi vì khoảng cách đến ngày dự sinh càng lúc
càng gần rồi. Những ngày qua, tất cả mọi người trong nhà đều tránh
nhắc đến chủ đề này, nhưng Chử Điềm vẫn không khỏi nghĩ đến.
Cô khát vọng có đứa con thuộc về mình, nhưng cũng biết sinh con
có nguy hiểm. Không nói những tỷ lệ xảy ra kia là một phần nghìn,
một phần vạn, chỉ đau đớn thôi cô đã sợ mình không chịu được.

Hậu quả suy nghĩ lung tung là cô thấy một cơn ác mộng, khóc lóc

tỉnh lại từ trong mộng, khiến Từ Nghi kinh hoàng liên tục hỏi cô bị
làm sao vậy.

Chử Điềm khóc thút thít nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.