BẢY NĂM SAU - Trang 168

Joyce Cooper, quản lý của tôi, đã không nể nang gì mà nói thẳng điều đó
với tôi: “Cô nên cảm thấy hạnh phúc vì được du hành ở Paris.”

Cuộc đời tôi chẳng có gì giống với câu chuyện cổ tích hấp dẫn mà những

người mẫu hạng sao vẫn thường thổ lộ trên các tạp chí. Tôi không hề lọt
vào tầm ngắm của nhiếp ảnh gia công ty Elite trên một bãi biển hay trong
một trung tâm thương mại nào đó nhân dịp ông ta “Tình cờ” ghé qua chốn
khỉ ho cò gáy quê tôi ở Michigan. Không, tôi bắt đầu nghề người mẫu rất
muộn, năm hai mươi ba tuổi khi đến New York. Các bạn không bao giờ
nhìn thấy tôi trên bìa tạp chí Elle hay Vogue đâu, và nếu đôi khi tôi được
biểu diễn trên sàn catwalk thì đó cũng chỉ là những buổi trình diễn cho
những nhà tạo mẫu hạng hai.

Cơ thể tôi trụ được đến bao giờ?

Tôi đau chân và lưng. Tôi có cảm giác xương như gãy đến nơi rồi, nhưng

tôi tập trung hết sức để tạo được dáng đẹp. Tôi đã tập cười, tập cách làm nổi
bật đôi chân thon và khuôn ngực, tập bước những bước thật nhẹ nhàng uyển
chuyển, tập luyện sao cho mỗi cử chỉ của tôi đều toát lên nét duyên dáng,
yểu điệu.

Nhưng tối nay, cô gái yểu điệu ấy đã mệt bã người. Tôi mới bay tới đây

sáng nay và ngày mai tôi sẽ về. Không hẳn là một kỳ nghỉ! Những tháng
vừa qua thật khó khăn. Tay cầm hồ sơ báo chí, suốt cả mùa đông tôi chỉ có
đi casting. Lên tàu từ ngoại ô vào Manhattan từ sáu giờ sáng, chụp hình
trong những studio lạnh giá, diễn giá rẻ trong các quảng cáo hạng xoàng.
Mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với hiện thực phũ phàng nhiều hơn: tôi không
còn đủ trẻ. Tôi cũng không sở hữu cái vẻ lóe sáng giúp tôi có thể trở thành
Christy Turlington hay Kate Moss. Và nhất là, tôi đang già đi. Đã già.

- Cắt! đạo diễn hô. OK, tốt lắm, các cô gái! Các bạn có thể đi ăn mừng

được rồi. Paris là của các bạn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.