BẢY NĂM SAU - Trang 170

Tôi theo họ đến một quán ba trên phố Alger. Chúng tôi uống liền mấy ly

“Chiến binh cảm tử”, một loại cocktail lừa miệng pha từ vodka, rượu cam
Cointreau và chanh. Rượu giúp tôi ấm người, khiến tôi thư giãn và mau
chóng bốc lên đầu tôi.

Tôi cười, tôi đùa, tôi ra vẻ tươi tỉnh. Thế nhưng tôi vẫn ghét mấy tên chụp

ảnh đồi bại này, những kẻ thích săn hàng mới. Tôi thừa biết chiến thuật của
họ: chuốc say các cô gái, cho họ một ít ma túy, miệt mài theo sát mục tiêu,
lợi dụng cơn mệt mỏi của họ, nỗi cô đơn của họ, phút hoang mang của họ.
You’re so awesome! So sexy! So glamourous 6… Họ nhìn tôi như một con
mồi dễ dãi và tôi cũng chẳng làm gì để khiến họ phải hiểu khác đi. Tôi sống
bằng điều đó: bằng ngọn lửa bùng lên trong ánh mắt tôi khơi gợi ở đàn ông,
thậm chí ở những tên khốn như hai gã này. Như một thứ ma cà rồng, tôi
sống bằng khao khát của họ.

Về thế giới thời trang, tôi không còn nhìn thấy sự quyến rũ, cũng không

còn thấy những điều lấp lánh. Từ giờ trở đi, sẽ chỉ còn là sự rệu rã, chán
nản, đua tranh. Tôi hiểu rằng mình chỉ là một hình ảnh, một phụ nữ có thể
vứt bỏ, một sản phẩm sắp quá đát.

Hai gã kia ghé sát lại, vởn quanh tôi, những cử chỉ của họ đã táo bạo hơn.

Trong một lúc, họ tưởng rằng tôi sẽ theo họ thực hiện một cuộc chơi tay ba.

Màn đêm buông xuống. Tôi ngắm từng ngọn đèn dần bật sáng cho đến

khi hai gã kia tỏ ra thực sự quá thúc bách. Tôi đứng phắt dậy, khi cảm thấy
mình vẫn còn chút tỉnh táo. Tôi kéo va li rời khỏi quán. Tôi nghe thấy
những tiếng chửi rủa sau lưng mình: đồ lẳng lơ, đồ đỏng đảnh… Business
as usual 7¬.

Trên phố Rivoli, không thể bắt được taxi. Tôi rẽ sang trạm tàu điện. Trạm

dừng Palais – Royal. Sau khi liếc qua sơ đồ dán trên bến, tôi lên một
chuyến tàu rồi mặc nó mang tôi đi dọc tuyến số 7: Pont – Neuf, Châtelet…
Jussieu… Les Gobelins…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.