BẢY NĂM SAU - Trang 172

Tôi chỉ biết một vài từ tiếng Pháp, bà ta thì không nói được tiếng Anh, dù

tấm biển chỉ dẫn nhỏ khẳng định điều ngược lại. Sau năm phút lúng búng
nói chuyện, tôi lờ mờ hiểu ra rằng có một anh chàng người Mỹ đã chiếm
lĩnh phòng của tôi cách đây một tiếng bằng cách xưng là anh họ tôi. Tôi đòi
bà ta một phòng khác, bà ta nói khách sạn đã kín chỗ. Tôi yêu cầu bà ta gọi
cảnh sát, bà ta đáp gã kia đã thanh toán tiền phòng.

Câu chuyện điên rồ này là thế quái nào đây?

Tôi hùng hục leo cầu thang bộ và bỏ lại hành lý giữa chừng rồi lên tầng

đập cửa phòng 21.

Không có tiếng trả lời.

Không do dự, tôi lao ngay ra phố rồi đi vòng quanh khách sạn theo một

ngõ nhỏ lát đá. Tôi tìm ra cửa sổ căn phòng của kẻ chiếm đoạt rồi ném
thẳng một chiếc giày lên đó. Tôi ném trượt, nhưng vẫn còn cơ hội thứ hai.
Lần này, chiếc giày của tôi bẹp gí trên ô cửa kính. Vài giây sau, rút cuộc
một gã đàn ông cũng mở cửa kính rồi thò đầu ra ngoài.

- Chính cô đã làm trò ầm ĩ vừa rồi à? Anh ta càu nhàu.

Tôi không thể tin nổi điều đó. Là… Sebastian Larabee, tay làm đàn tôi đã

gặp ở Manhattan. Tôi khó lòng kiềm chế được cơn giận dữ.

- Anh làm cái quái gì trong phòng tôi vậy?

- Tôi đang cố gắng chợp mắt, cô biết đấy. Đấy là… trước khi cô làm mấy

trò ầm ĩ này.

- Anh xéo ngay cho tôi nhờ!

- Không đâu, tôi không nghĩ thế, anh ta điềm tĩnh đáp lời.

- Nghiêm túc nhé, tại sao anh lại có mặt ở Paris?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.