- Cô bình tĩnh lại đi! Anh ta hét lên.
Khuôn mặt anh ta chỉ cách mặt tôi vài cen ti mét. Ánh mắt anh ta thẳng
thắn và chân thật. Từ anh ta thoát ra vẻ nhân từ khiến anh ta trở nên đáng
tin cậy. Người anh ta rất thơm. Mùi nước hoa hẳn đám đàn ông cùng thời
với Cary Grant thường dùng.
Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng phấn khích. Tôi cắn môi anh ta, xô anh ta
ngã xuống đệm rồi giật tung các cúc áo sơ mi anh ta.
o O o
Sáng hôm sau.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên đánh thức tôi dậy. Đêm qua thật ngắn
ngủi. Mắt vẫn díp lại vì buồn ngủ, tôi với lấy điện thoại rồi ngồi tựa vào
gối.
Đầu dây bên kia, bà chủ khách sạn lí nhí vài câu bằng tiếng Anh.
Tôi nheo mắt lại. Một làn ánh sáng dịu nhẹ lọt qua tấm ri đô bằng đăng
ten của căn phòng bé tí này. Vừa cố lấy lại thần trí tôi vừa thò chân đẩy cửa
phòng tắm mở hé.
Không có ai…
Chẳng lẽ Sebastian Larabee đã bỏ tôi lại sao?
Tôi yêu cầu bà chủ khách sạn lặp lại từng từ.
- Your cousin is waiting for you at the coffee shop just around the corner.
“Anh họ” của tôi đang đợi tôi trong quán cà phê ở góc phố.
Ra thế, anh ta cứ việc đợi.