BẢY NĂM SAU - Trang 176

Tôi bật dậy, tắm táp qua loa rồi thu lượm đồ đạc. Tôi xuống cầu thang,

lấy lại va li của tôi vẫn đang ở sảnh. Tôi gặp bà chủ quán trọ đứng ở sau
quầy rồi thò mặt ra phố. Quán cà phê cách chỗ này khoảng một trăm mét về
phía bên trái. Tôi rẽ phải theo hướng bến tàu điện ngầm. Tôi đi được
khoảng hai chục mét thì bà chủ quán trọ đuổi kịp tôi.

- Tôi nghĩ anh họ cô đã lấy hộ chiếu của cô… bà ta nói với tôi, vẻ thờ ơ.

o O o

Lạc lõng giữa không gian hiện đại, quán cà phê Đèn xanh tạo cảm giác

như được gửi đến từ thập niên 1950: quầy rượu bằng kẽm, khăn trải bàn
bằng vải kẻ ô vuông, ghế dài bọc vải giả da, bàn formica. Tấm bảng đen
treo trên tường ghi những món ăn phục vụ ngày hôm trước: xúc xích nhân
đào lạc, chân giò heo, dồi Troyes nhỏ.

Khi giận dữ xông vào quán cà phê, tôi nhận ra Sebastian đang ngồi ở một

bàn cuối phòng. Tôi đến đứng trước mặt anh ta rồi đe dọa:

- Anh trả hộ chiếu cho tôi đi!

- Chào buổi sáng, Nikki. Anh cũng thế, anh hy vọng là em ngủ ngon, anh

ta nói với tôi đồng thời chìa hộ chiếu của tôi ra. Em ngồi xuống đi, xin em
đấy. Anh đã tự ý gọi đồ cho em rồi.

Đang đói nẫu ruột, tôi đầu hàng trước bữa sáng thịnh soạn: cà phê sữa,

bánh sừng bò, bánh mì lát, mứt. Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi giở khăn ăn
ra thì nhìn thấy một gói thắt ruy băng.

- Cái gì đây?

- Một món quà.

Tôi ngước mắt lên trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.