BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 17

mặc một cái váy trắng, là dạng váy bằng lụa bóng loáng, dân nhà giàu mới
có thể mặc, người ướt sũng, cô nhìn cô ấy trừng trừng, mắt cô long lanh
ánh nước, cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô, môi tái nhợt xanh xao, mắt có một
quần đỏ hằn lên, kiệu càng đến gần cô càng nổi gai óc, cô nuốt nước bọt rồi
cuối cùng kiệu cũng dần xuyên qua người cô ta, nghe thấy tiếng rột rột phát
ra bên ngoài kiệu, giống như móng tay cào vào, là ma thật rồi, cô quay lại
nhìn thêm một lần nữa, thấy cô ta quay đi, bước theo cái quan tài mà mọi
người khiên đi về phía ngược lại kia, cô ta còn ngoái lại nhìn cô, mỉm cười
lạnh lẽo, cô quay ngược lại rồi tát vào mặt mình

“Tại sao mình lại nhìn cô ta? Mình thấy ma? Tại sao lại thấy ma? Ma…”

“Bà già ấy làm mình thấy ma, tại sao lại thấy ma chứ? Ảo giác? Là ảo giác
mà thôi!”

“Không phải đâu! Là tao đó!”

Cô đứng hình rồi liếc qua cái rèm phất phơ bên kiệu, một ánh mắt ló nhìn
vào, còn liếc qua liếc lại, cô nín thở mà môi run run

“Trời ơi sao kiệu nặng quá!”

“Mọi người ơi, bỏ xuống một lát, gãy vai mất!”

Một cái rầm, khói bụi bay mịt trời, lá cây xào xạc ngoài kia, người dân xì
xào bàn tán, cô trong kiệu mà toát mồ hôi, một bàn tay giơ ra túm lấy
miệng cô, hai chân cô ta bấu vào nhau, co rúm lại như bị tật vậy, móng
chân cúp vào lòng bàn chân, cô liếc xuống rồi lại liếc lên, một người bên
ngoài hô hoán lên

“Mau quay về gọi bà Hậu ngay, nhanh lên, dâu không khiêng nổi rồi, mau
lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.