BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 215

một hồi, cái mùi này, là mùi của bà Hoàng. Cái mùi vừa ôi vừa tanh, mùi
đặc trưng của xác chết đây mà, tại sao mới bước chân xuống đã ngửi thấy
chứ? Cô đảo mắt qua nhìn kiểm tra xem rốt cuộc có phải bà Hoàng đã qua
đến đây rồi không? Khi cậu vừa mở cửa ra, phía sau cánh gà ấy là bà
Hoàng, cô nhìn thấy mặt bà ấy mà lạnh toát xương sống. Cô nhìn qua bà
Dung, rồi иɦũ ɦσα Nụ ngoắc tay với cô, ra dấu là hành lễ với mẹ chồng đi.
Cậu Cảnh Minh đặt tay ra sau lưng cô đẩy nhẹ, cô và cậu cùng cúi xuống
chào bà.

“Dạ con chào mẹ!”

Bà mỉm cười ngồi xuống rồi sờ vào gương mặt cậu, bà âu yếm nói:

“Đứng lên đi con!”

Bà giơ tay đỡ cậu, còn cô phải vất vả đứng dậy, vết thương khiến cô cảm
thấy khó chịu quá, cô nuốt nước bọt cái rồi quay qua bà Dung, cái cảm giác
khi đối diện với bà ấy cứ cảm thấy rợn rợn kiểu gì ấy, như kiểu đang đối
diện với một xác chết vậy. Cô đảo mắt quanh xem và Hậu có qua không,
thật sự có rất nhiều chuyện cô muốn nói cho bà nghe, vì cô đã tìm ra được
cái gì đó rồi, muốn hỏi ý bà xem rốt cuộc là sao.

“Hoài Thục à…”

“À dạ!”

Cô giật mình cái rồi nhìn qua bà Hoàng, hình như lúc nãy bà kêu mà cô
không nghe, cô dạ cái gấp gáp, chợt bà Dung tiến lên một bước, cô biết nếu
bây giờ mà sơ hở ra một tý có lẽ bà Dung lại có cơ hội ra tay với mình. Cô
liếc qua nhìn hai mẹ con họ một lát rồi cúi người xuống, định mời mẹ
chồng vào nhà thì chợt cái mùi ấy xộc vào mũi, cô nhợn lên một cái rồi
mắc ói, lấy tay bịt miệng lại rồi cúi đầu xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.