BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 233

“Chị mà còn rủ ai, tôi sẽ đuổi đi hết!”

Nó nói xong thì quay quắt đi vào trong, cô nín thở nãy giờ, giờ mới thở ra,
cái mùi trêи cơ thể nó làm cô ám ảnh đến độ chỉ cần thấy nó là cô chỉ muốn
nín thở ngay lập tức, cái mùi đại kị khi bà bói điên cho cô lại đôi mắt này,
chính là ngửi mùi xác chết tự nhiên cô sẽ thấy mắc ói ngay.

Cô ăn cơm xong thì đi quanh nhà, tự nhiên có cảm giác ở trong phòng
không được an toàn làm sao ấy. Cô ra ngồi vừa hóng mát vừa xem cậu
Cảnh Minh phơi thuốc và thảo dược, đáng lẽ bây giờ cậu đã qua nhà thầy
lang Nguyễn rồi chứ không phải ở nhà đâu, nhưng chắc cậu lo lắng nên
mới ở lại. Mỗi lần cậu đi ra khỏi nhà là nhà lại có chuyện xảy ra, có cậu ở
nhà cũng tốt, yên tâm hơn hẳn, cô nhìn một lát thì cậu đi vào nhà, cô ngồi
đó thẩn thờ một hồi lâu, lát sau có một thằng bé nó thò tay vào hàng rào rồi
ngoắc cô.

“Chị ơi, chị mua ngó sen không? “

Cô quay lại rồi nhìn nó, tầm tám tuổi hơn thôi, trêи tay nó ôm một cái rổ to,
đựng toàn là ngó sen thôi. Cô nhìn nó lấm lem bùn đất tự nhiên lại nhớ tới
đứa nhỏ hôm bữa, cái ngón tay trong đống ngó sen kia đến bây giờ vẫn còn
làm cô bị ám ảnh. Cô không dám nhìn vào ngó sen của nó, chỉ thấy thương
nó quá nên mới móc ra một ít tiền rồi đưa qua bên hàng rào.

“Em bỏ ngoài đó đi, bao nhiêu đây mua hết ngó sen nhé, về nhà ăn cơm đi
em!”

Nó mỉm cười rạng rỡ lấy hai tay hứng lấy mấy đồng bạc rồi bỏ vào một cái
túi, nó bỏ cái rổ xuống rồi nói:

“Em cảm ơn chị nhé, em chưa được về ăn cơm đâu, em mò đủ 10 cân thì
em mới được về, ngó sen dạo này rất đắt tiền nên em phải mò nhiều, bán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.