BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 236

“Còn không mau về nhà đi!”

Nó ngẩn mặt lên rồi nhìn cô, đôi mắt nó long lanh ngân ngấn lệ, cô sai rồi,
không phải nó không khóc, mà là khóc nhưng không phát ra tiếng. Cô nhìn
thấy vậy càng trở nên khó chịu bực tức hơn, chẳng hiểu sao cô lại có cảm
giác thằng anh nó đã xúi nó lại bán ngó sen cho cô, và đã khiến cô nhìn
thấy cảnh này. Có phải nó thương em nó, nó muốn cô giúp em nó hay
không, cô nhìn thấy bà ấy cầm cái rổ rồi kéo tay của thằng nhỏ đi, cô đứng
đó chết chân tại chỗ, nhìn cái bóng lưng gầy gò của nó mà xót xa quá,
không biết mẹ ruột hay mẹ kế, nhưng tại sao con người với nhau lại đối xử
khốn nạn với nhau thế, lại là một đứa trẻ con. Lần trước ở trêи công đường
có đoạn con Oa nói lợi dụng đứa con vô tình té chết của bà ấy để vu oan
cho cô, nhưng sau hôm nay cô đã suy nghĩ khác, không phải là vô tình, nó
chắc hẳn là bị ngược đãi lâu rồi, cái vô tình ở đây là lòng người vô tình cơ.
Hoặc ngược đãi quá mức vô tình nó lại chết, cô nghĩ tới đó thôi mà người
đã lạnh toát hết xương sống. Cô quay lại nhìn vào hai mẹ con họ một lần
nữa, cô thấy có một đứa nhỏ đi cạnh bên, còn quay lại nhìn cô nữa, nó buồn
bã rồi quay đầu lại, nó nghĩ cô không thèm giúp đỡ em nó, nó thật sự rất
buồn.

———————————————

Chương 17: Cương thi

Tối hôm đó cô ngồi lặng im trong nhà, không hiểu sao hôm nay lại không
ngủ được, trong lòng cứ bồn chồn cái gì đó rất khó tả, cô cảm thấy căn nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.