BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 334

quát là tiếng khóc của người con gái ấy. Bà nghe cô ấy khóc thì liền bực
mình, cô ngồi ngay ngắn rồi nói:

“Bà Dung, trời đã trễ rồi, bà mau lên đây ngồi đi! Cho gia nô chạy theo sau,
bà có biết bà đi chậm lắm không hả?”

Bà ấy vừa nghe xong thì liền suy nghĩ một chút, bà hơi chần chừ rồi nói:

“Tôi không dám, kiệu là phu nhân mời qua đón tiểu thư, tôi làm sao dám
ngồi chứ!”

Thấy mặt bà ấy sượng sượng, cô liền nhếch mép cái rồi thầm nghĩ:

Không dám? Đúng là giả trá mà, thế lúc nãy chẳng phải bà ấy ngồi ké từ
nhà bà иɦũ ɦσα hay sao. Từ khi xuất phát từ nhà bà иɦũ ɦσα rồi, cô liền
tằng hắn mấy cái rồi chỉnh giọng cho đanh thép.

“Ta bảo bà lên! Ta mà về trễ ta sẽ nói là tại bà đấy!”

Nói rồi mấy tên gia nô cũng đột nhiên dừng lại, cô mỉm cười cái rồi nghĩ,
tính ra gia nô cũng rất biết ý đó, còn nhận ra được ai mới là chủ nhân ở đây,
ít ra vẫn coi lời nói của cô có trọng lượng. Thấy thế cô liền kéo màn ra,
dùng ánh mắt sắc bén nhìn bà, bà vẫn che đi gương mặt đang bị tổn thương
kia không dám đưa ra cho cô thấy, biết bà có tật giật mình cô liền nói:

“Mau lên đi! Đừng để trễ giờ! “

Nói xong cô liền kéo màn xuống, bà ấy kêu đám người kia lại phủi hết
muối dính trêи xe ngựa mới chịu lên ngồi. Bà ấy ngồi cách cô một tấm màn
mỏng, lát sau cô cảm thấy dưới chân có cái gì đó trơn trơn, mắt liếc xuống
nhìn một cái rồi bỗng trơ ra đó, nhớt sao?…cô liền tự hỏi bản thân mình
như vậy! Chuyện này thật sự đã đúng như suy nghĩ ban đầu của cô rồi. Thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.