BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 38

“Cao nhân? Tôi nghĩ bà ta đã chết rồi!”

“Vậy sao, cao nhân thì làm sao mà chết sớm được chứ? Chẳng phải ai cũng
sống rất thọ sao?”

“Vì đôi mắt của cô, bà ấy có một đôi mắt rất là đặc biệt, bây giờ sự đặc biệt
ấy đã cho cô rồi, cô là căn tu của bà ấy, vì vậy người sau này giúp được tôi
chỉ có cô thôi, tôi không theo bảo vệ cô thì chắc chưa đến khi nói bắt đầu
cô đã bị loại rồi, thật sự tôi không biết tại sao bà ấy lại chọn cô làm người
lãnh căn tu của bà ấy, một cô gái yếu đuối và không am hiểu gì về thế giới
này!”

Nó nói rồi chợt thở dài, cô nghe nó nói xong thì giơ tay bóp cổ nó giơ lên

“Ta không làm được gì á? Thế cái này là cái gì? Ta đang bóp cổ ngươi đó,
cả bay ngươi cũng không biết, nhập vào thân con quạ ngươi cũng đã biết
bay đâu, vẫn đu vào tay áo của ta đấy thôi, làm như hay ho lắm không
bằng, ngươi có giỏi thì cút khỏi đây đi, nói năng xằng bậy là giỏi!”

Nó le lưỡi ra mắt trợn dọc, cô bỏ nó xuống rồi phủi tay nói

“Đúng là, khinh thường người khác quá rồi đó!”

Nó ho ho rồi quay lại bảo

“Khinh thường? Thế tối hôm qua ai quỳ lạy cầu xin cái bà già cụt đầu cụt
chân đó, ai đã giúp cô? Đúng là vong ơn bội nghĩa! Ước gì bà già đó còn
sống thì tôi đã không bâu lấy cô, để cô chết làm thần dữ cửa, cô đơn quạnh
vắng suốt cả thiên thu, còn không được đầu thai luân hồi chuyển kiếp!”

Nó nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chợt cái cửa mở ra rồi
có người đứng sắp hàng qua hai bên, đi sau là một người phụ nữ, chợt có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.