BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 386

khăn lắm mới vẽ được, vì anh không chịu vẽ, cứ mặt nhăn mày nhó, làm
khó ông họa sĩ, nên mới có bức ảnh này. Đây cũng là bức duy nhất còn sót
lại của anh kể từ sau vụ hỏa hoạn đó…”

“Hỏa hoạn?”

Cô đang cười mỉm ngắm nghía chồng mình thì chợt không cười nữa, ánh
mắt có chút bất ngờ.

“Vâng, là hỏa hoạn. Đám cháy lớn đến nổi không tìm ra được xác của anh.”

Cậu nói xong thì ánh mắt chợt buồn. Cô nhìn cậu rồi mỉm cười, tình anh
em giữa họ chắc phải tốt lắm vì nhìn ánh mắt cậu thấy rất nhiều suy nghĩ
trong đó, nhưng nhiều nhất là nỗi buồn. Cô liền huých tay cậu, mỉm cười
rồi nói:

“Không sao rồi mà, sống chết có số cả, nên đừng buồn nữa. Chẳng phải anh
cậu đã có tôi rồi sao? Tính ra chàng ấy cũng không mấy thiệt thòi!”

Cậu mỉm cười đáp lại:

“Đúng vậy, anh ấy thật không thiệt thòi gì khi cưới được chị.”

Thấy cậu Cảnh Minh nghiêm túc quá nên cô chợt xua tay.

“Tôi nói chơi thôi, tôi thì có gì mà tốt đâu chứ. Cậu đừng coi nó là thật nha,
không phải như vậy đâu!”

Nói xong cô liền nhìn mấy bức tranh được treo bên trên; tranh cũng được
sắp xếp giống như bài vị, ai lớn nhất thì được treo cao nhất, từ từ sắp xuống
dưới. Cô nhìn qua dàn thϊế͙p͙ của ba chồng, dung nhan người nào người nấy
toàn thuộc hàng tuyệt sắc giai nhân. Cô giơ tay chỉ chỉ rồi đếm đếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.