BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 450

“Người e rằng cứu không được nữa!”

Thầy vừa nói ra câu đó chợt trong đầu cô vang lên một tiếng sấm như muốn
nổ tung đầu cô ra. Cô lấy tay lau nước mắt rồi hỏi lại:

“Thầy nói gì?”

“Người này không còn sức lực để có thể uống thuốc được, e rằng cơ hội
bình phục là không có.”

“Không… Không có ư? Rõ ràng lúc nãy tôi áp tay nghe A Tỳ còn thở mà?”

Thầy lang Nguyễn chợt đứng dậy, lắc đầu rồi nói.

“Như tôi đã nói đó, thật sự người này đã rất yếu rồi, không làm gì hơn được
đâu, người đã nát bét ra thế này lại còn ngấm nước mưa cảm phong hàn.
Thật sự không có cách!”

Nói rồi thầy cất hết dụng cụ vào hộp, sau đó quay lại nhìn A Tỳ cái nữa.
Thấy mặt mũi của cô đã sưng vù lên vì khóc, thầy liền hỏi:

“Đây là nô tì của… thiếu phu nhân à? Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?”

“A Tỳ, em đừng có chết! Em chết rồi ta phải làm sao đây? A Tỳ à!”

Thấy cô kϊƈɦ động quỳ xuống giường, bà Hậu không nỡ lòng nào nhìn cảnh
đó. Đoạn bà tiễn thầy lang Nguyễn ra ngoài, bà nói:

“Thiếu phu nhân ấy sống rất tình cảm nên xem gia nô như chị em trong
nhà, mong thầy đừng hiểu lầm. Là có người hãm hại con bé, tội nghiệp
nó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.