BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 472

tương, bà mỉm cười lạnh lẽo nói:

“Xuân Nghi à. Con là được phụ mẫu con đưa đến nhà ta, xin cho con học lễ
nghĩa phép tắc, là họ van xin ta, muốn ta cho con một cơ hội được làm
thϊế͙p͙ của Cảnh Minh. Ta khó khăn lắm mới chấp nhận, đâu phải con nói
đến là đến, nói đi là đi!”

Tuy lời lẽ bà nói rất ư nhẹ nhàng, nhưng cô nghe ra chẳng có từ ngữ nào là
dễ nghe. Nói thẳng ra thì là ba mẹ tiểu thư ấy bán tiểu thư ấy đi qua nhà họ
Hoàng, đại loại là họ còn van xin bà Hoàng chấp nhận. Vậy thì lời nói của
tiểu thư ấy thật chất không là cái gì cả, ý bà Hoàng một là chết hai là yên
phận. Cô nghe ra đã hiểu được mấy phần, cô liền quỳ xuống ngay.

“Mẹ! Con xin mẹ! Dù sao sau này tiểu thư… Xuân Nghi cũng sẽ là thϊế͙p͙
của cậu, hầu hạ cậu, sinh con đẻ cái duy trì sự hưng thịnh cho gia đình
mình. Mẹ có thể niệm tình bỏ qua cho tiểu thư ấy một lần này không ạ?”

Bà quay qua nhìn cô, cô liếc qua nhìn A Tỳ, thấy nó nhíu mày lại thì biết
bản thân cô đã không còn đường lui rồi. Thôi thì đến đâu thì đến, bà Hoàng
nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nhưng đó là mọi người thấy thôi, còn tay cô bị bà bấu
đau thế nào chắc chỉ mình cô cảm nhận được.

“Cảnh Minh nó lo cho con, bảo mẹ khoan nhượng con một chút, nhưng
không phải cái gì con cũng được nói, cái gì mẹ cũng phải nghe theo con!”

Bà giơ tay lên cao, cô thấy bà giơ lên định tát cô, cô liền cúi đầu xuống
hứng chịu, nhưng bà lại không tát. Bà chỉ giơ lên rồi phủi bụi trêи áo cô, bà
mỉm cười nói:

“Dựa hơi thằng bé ít thôi. Cũng đừng khiến mẹ tức giận! “

Cô vô tình liếc qua bên kia, lại thấy tiểu thư Ánh Dương khoanh tay lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.