BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 510

“Bà Hậu!”

Vừa lúc ấy giữa hồ có một cơn lốc xoáy mạnh, A Tỳ hốt hoảng kéo bà ấy
lên. Cơn lốc xoáy rất mạnh, nếu người mà lọt xuống thì chỉ có thịt nát
xương tan mà thôi. A Tỳ gồng mình hết sức kéo bà ấy lên.

Cái lốc xoáy đó mạnh đến độ xương cốt dưới đáy sông đều được cuốn bay
lên bờ một ít, nước càng lúc càng dâng lên cao, càng lúc càng mạnh mẽ,
giống như một vòi rồng dưới đáy hồ vậy.

Bà Hậu khi được kéo lên bờ rồi vẫn ngoái lại gào lên tên của Hoài Thục, A
Tỳ vất vả lắm mới kéo lên được, sau đó hai người liền trốn sau mấy bụi
cây. Bà Hậu ngẩn mặt dậy nhìn qua, tay nắm vào cành cây mà mặt bà đầy
sự lo lắng. A Tỳ nhìn qua bà, gương mặt có chút bất ngờ, nó cầm lấy cánh
tay bà nói:

“Hoài Thục giống như một nữ thần vậy, từ khi gặp cô ấy lần đầu, tôi đã
cảm thấy cô ấy được sinh ra là để cứu người cứu đời. Tôi luôn tin cô ấy sẽ
qua được cái ải này, tôi luôn tin tưởng cô ấy!”

Nói xong cô lại càng nhìn thấy gương mặt bà Hậu lo lắng hơn nữa, A Tỳ
liền nhìn qua bà. Từ khi về nhà họ Hoàng ở đến nay đã mấy năm trời, bà
Hậu trong mắt của cô luôn luôn là một người có sự bình tĩnh tuyệt đối.
Trước giờ trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ ra sao bà cũng chưa bao giờ
nhíu mày một cái nhẹ, đức cao vọng trọng, chưa bao giờ sợ hãi hay coi
nặng một ai. Ngày hôm nay mới biết. Đang suy nghĩ thì bà Hậu chợt nắm
cánh tay của A Tỳ nói:

“Này! Lúc nãy ngươi đã đi đâu? Ngươi đi lên đồi xem có thấy ai đã bắn
cung tên đó phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.