BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 566

“Hmm? Tiểu thư Ánh Dương giờ này đi đâu vậy?”

“Tôi…tôi không ngủ được, chỉ là đi hóng gió một chút!”

Nói rồi tiểu thư ấy cũng hỏi lại một câu:

“Vậy thiếu phu nhân thì sao? Sao người không nghỉ ngơi sớm đi?”

“Ta á? À ta vẫn thức thêu tranh, ta làm nhanh cho tiểu thư đây may y phục.
Mẹ giao cho ta trọng trách lớn như thế nên ta đâu dám lơ là, biết thân biết
phận thêu thùa dở nên phải làm cả đêm thôi, cầu may còn kịp ấy chứ!”

Tiểu thư ấy ra vẻ cảm kϊƈɦ ra mặt, còn định quỳ xuống cảm ơn cô, nhưng
cô đã đỡ dậy kịp thời, cô đỡ dậy cái rồi nói:

“Thôi! Miễn lễ đi, ta chỉ nghe theo lời mẹ, nên tiểu thư đừng quá khách sáo
làm gì!”

Nói rồi giả vờ mệt mỏi lắm, cô nói tạm biệt tiểu thư ấy rồi đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa xong tiểu thư ấy đã đứng đó thay đổi sắc mặt, rồi từ từ ngẩn
mặt lên nóc nhà, một cặp mắt sáng quắm nhìn xuống, nước dãi rơi cái tạch
xuống nền, nhe hàm răng trắng muốt ra trước mặt tiểu thư ấy. Rồi tiểu thư
ấy mỉm cười, từ từ quay người nhẹ nhàng bước về phòng, Hoài Thục đóng
cửa xong liền mỉm cười, một nụ cười đắc thắng, A Tỳ nhìn không hiểu gì
mới hỏi:

“Thiếu phu nhân cười cái gì đấy?”

“Thì ra con chó ấy là của tiểu thư ấy nuôi! Thật là đáng sợ! Còn trẻ như vậy
đã biết nuôi quỷ rồi!”

“Thiếu phu nhân không nhớ gì à? Lời của tiểu thư Xuân Nghi từng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.