BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 585

Nói xong bà đã nhanh chóng cầm một đầu ngọn chỉ, sau đó phóng thẳng
vào người cô gái đó. Cô ấy còn sống và vẫn đang gầm gừ, sợi chỉ vừa chạm
vào nó thì chợt đen lại, bà Hậu quăng ra một cái, nhắm mắt khấn vái. Lát
sau sợi chỉ từ từ quấn quanh người cô gái đó, rồi tiếng rầm rú mỗi lúc một
lớn hơn, sau đó bà mở mắt ra, sợi chỉ nổ lên lách tách, bà nói:

“Phóng hỏa!”

Cậu cầm đuốt nãy giờ bây giờ mới bắt đầu phóng cây đuốt ra, nó văng vào
người cô gái đó, một cái phừng bốc cháy dữ dội. Cả cây tên dính trêи bụng
vẫn còn, do quá đau đớn nên nó gào lên thảm thiết, còn giơ tay bẻ gãy cả
cây tên. Sau đó ngọn lửa ngày một lớn, lớn đến độ không còn thấy mặt mũi
nó đâu. Bà Hậu quỳ xuống đổ mồ hôi, cánh tay bà run lên lẩy bẩy, cậu
đứng đó nhìn mà trơ ra, bà ngẩn mặt lên rồi hỏi cậu:

“Cậu Cảnh Minh? Cậu làm sao thế?”

Cậu lắc đầu rồi nói.

“Không!”

Lúc ấy bà Hậu thật sự không biết cậu nghĩ gì, hầu như từ nhỏ đến lớn đều
như thế, bao nhiêu lần bà hỏi Cảnh Minh sao thế. Câu trả lời của cậu luôn
là lắc đầu và “không”

Cậu bước lại đỡ bà dậy, bà đứng đó nhìn cái xác đang dần cháy rụi. Bà
cũng không còn nghe thấy tiếng la hét nào, bà thở dài một cái rồi nói:

“Cậu có muốn hỏi gì không? “

Cậu lắc đầu, chợt cậu quay người đi, thẫn thờ trong bóng tối. Bà rút ra thêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.