BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 633

“Sao lại khóc? Ai đã làm gì cô?”

Cô ngẩn mặt lên, lấy tay áo chùi nước mũi cái rồi nói:

“Ta lo cho ngươi lắm đó!”

Cô nhìn nó bằng một cặp mắt long lanh, nó chợt im lặng cái rồi đứng hình.
Lo sao? Thật sự không nghĩ lại nghe được câu này. Nó vừa cảm thấy vui
vừa cảm thấy lạ lẫm.

“Cô uống nhầm thuốc à? Tại sao lại lo cho ta?”

“Ta sợ ngươi chết. Ta đã bỏ quên ngươi ở lại!”

Nó chợt bất ngờ lần nữa, nói giọng bất ngờ:

“Cái gì cơ? Cô cảm thấy có lỗi với ta á?”

Thấy nó nói giọng nghe có phần giễu cợt, cô đứng dậy phát rồi nói:

“Không. Ta đâu có! Chỉ là cắn rứt lương tâm thôi, ta vốn dĩ có một tâm hồn
lương thiện mà, ngươi hay ai thì cũng vậy thôi! Ta vẫn sẽ cắn rứt. Nên
đừng có mơ mộng rằng ta khóc vì lo lắng cho ngươi nữa, quên nó đi”

“Ồ hô! Cái con nhỏ láo xược này, ta đã nói với cô thế nào hả, ta là em ruột
của lão gia, cô không được nói với ta như thế! Thật là…”

Cô đứng đó nhìn nó, một con quạ bé nhỏ, cô chợt cảm thấy chột dạ, nếu
đúng là như vậy thì thất lễ thật. Nhưng mà cảm giác nó cứ sao sao ấy,
không thể gọi nó là chú được.

“Xùy…ai biết ngươi nói thật hay nói dối, ta không tin đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.