BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 679

Cô đứng ngoài cửa nói mấy câu với phu thê ông An, lát sau A Tỳ chạy ra
cầm theo một túi đựng to, giơ ra cho cô.

“Hoài Thục. Cô như phụ mẫu tái sinh của tôi vậy, tôi thật sự sẽ mang ơn cô
suốt quãng thời gian còn lại. Kiếp sau nếu có cơ hội tôi sẽ trả ơn cho cô”

“Đừng nói như thế! Tôi đi đây. Bảo trọng”

Nói rồi cô ôm lấy cái túi trêи tay A Tỳ, leo lên xe rồi tạm biệt mọi người,
tuy không nói chuyện với nhau được nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy ông bà
họ An này nhìn cô có vẻ rất là cảm kϊƈɦ. Cũng không cần nói nhiều, nhìn
cách họ nhìn A Tỳ là Hoàng Hoa đã biết A Tỳ đã nói những gì cho họ nghe
rồi. Cô lên xe giở cái gói ra, chợt mỉm cười nhẹ nhàng, đúng là hiểu ý cô, A
Tỳ gom rất nhiều đồ ăn theo cho cô. Cgồi đó cầm cái bánh lên mà chợt
nước mắt tuông chảy. Cô vừa ăn vừa khóc, Từ Ân công tử thì vẫn đang
đánh xe, cô vừa nhai nước mắt vừa chảy. Cô khóc mà uất ức trong lòng, uất
ức vì bản thân quá mệt mỏi, vì quá chán nản, nhưng phải ăn, ăn cho no rồi
mới có sức lực chiến đấu được.

Cô ăn no rồi mệt mỏi lăn ra ngủ, công tử Từ Ân vừa đánh xe ngựa vừa mỉm
cười. Nụ cười của người dịu dàng ấm áp, người thầm nghĩ:

“Người còn có ta, ta sẽ bên cạnh người mà!”

Đến xế chiều cô mới mở mắt ra, xe ngựa cũng đã dừng lại từ bao giờ, cô
hốt hoảng vạch màn ra, thấy Từ Ân ngồi đó nhìn vào cô, cô ngó quanh cái
rồi hỏi:

“Từ Ân! Chúng ta đến đâu rồi?”

“Chúng ta…đến thôn Vĩnh Hà rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.