BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 746

“Cảnh Minh! Quay lại đi! Đừng làm chuyện như vậy! Cậu không bảo vệ tôi
sao? Cậu bỏ tôi à?”

Cô nói tới đó thì vấp té một cái thật mạnh, té sấp ra đất, nhánh cây lá cây cọ
sát vào mặt mũi tay chân cô đau rát. Ngẩn mặt lên bóng ba người họ đã
khuất khỏi tầm mắt, ráng bò dậy rồi lại chạy tiếp. Cô vừa chạy vừa cầu
nguyện, vốn dĩ muốn bà Hạnh quay đầu không nhất thiết phải chết. Cậu
Cảnh Minh là người lương thiện, cậu chết thế này cô sẽ cắn rứt lương tâm
chết mất.

Cô dậm chân xuống một lần là máu trêи má cô rơi xuống một giọt, mặc kệ
vết thương của bản thân. Cô lấy hết sức bình sinh chạy, chạy thật nhanh,
chợt cô nghe thấy tiếng hét của bà Hạnh, thất thanh vang vọng giữa không
trung.

“Cảnh Minh!”

Bà hét xong thì cô lại càng chạy nhanh hơn, gương mặt cô tỏ ra sợ hãi vô
cùng, cuối cùng cô cũng thấy được bóng dáng hai người họ. Cậu Cảnh
Minh cầm trêи tay tấm bài vị đó, đứng gần sát bờ vực, bà Hạnh đứng cách
cậu một khoảng, bà quay mặt về phía cậu, quay lưng về phía cô, rồi cậu lùi
người lại, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mắt cô, mồ hôi trêи trán cậu rơi
xuống lộp độp. Cô nuốt nước bọt cái rồi tiến lại gần, mắt đảo quanh cũng
không thấy người mặc áo choàng màu đen đó ở đâu, nhìn quanh quắt cũng
chỉ thấy có hai người. Sau đó cô liền nhìn cậu, chân rụt rè tiến lại gần, chỉ
sợ cậu kϊƈɦ động quá liền nhảy xuống, cô nhìn bà Hạnh, đột nhiên bà ấy bật
khóc, rồi bà ấy quỳ xuống, cô bất ngờ lắm nhưng không nói gì, mắt nhìn
cậu, giơ tay ra, nó run rẩy không thôi.

“Cậu Cảnh Minh! “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.