Trêи bàn ngồi chỉ có cậu và cô, иɦũ ɦσα Nụ vẫn như cũ hay đứng một bên
nhìn, cậu quay qua nhìn иɦũ ɦσα, sau đó nói:
“À nghe nói đây là иɦũ ɦσα Nụ à?”
иɦũ ɦσα nghe nhắc đến thì mới giật mình chạy lại, sau đó mừng rỡ nói:
“Đúng vậy, cậu Cảnh Minh! “
Vừa nói xong cậu đã giơ tay kéo ghế ra, sau đó nói:
“Ngồi đi! Vậy ra trước giờ Cảnh Minh đều ở đây à, vậy thì иɦũ ɦσα Nụ đây
chắc phải thân thiết với Cảnh Minh lắm nhỉ?”
Nói xong иɦũ ɦσα liền trơ mắt ra nhìn cậu, ánh mắt tròn xoe, quay qua nhìn
cô cái. Cô mỉm cười nhún vai, chuyện Cảnh Minh mất trí nhớ cô cũng đã
nói sơ qua với bà rồi, nhưng khi đối mặt với chuyện này mới cảm giác hơi
bàng hoàng.
“Đúng vậy, cậu Cảnh Minh tuy ở đây có 5 năm nhưng tình cảm rất tốt,
giống như người một nhà!”
Nói xong cậu liền mỉm cười, sau đó kéo tay bà.
“Ngồi đi! Nếu đã giống như gia đình thì ngồi đi!”
Bà bất ngờ bị kéo ngồi xuống, sau đó đơ người ra nhìn cậu, rồi cậu quay
qua bà mỉm cười, cậu nói: