BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 917

“Tôi có chết cũng nhất định không theo bà. Tôi không bao giờ lấy kho báu
ấy cho bà. Không bao giờ, tôi không lấy!”

“Câm cái miệng ngươi đi. Câm lại!”

“Cảnh Minh sẽ không bao giờ tha thứ cho bà đâu, Đức Hạnh!”

Cô vừa hét lên tiếng thì đã nghe một cái vèo. Bà ấy ôm vai la hét lên cái rồi
khuỵ xuống, sau đó bà ngẩn mặt lên. Bà trợn mắt cái rồi nghiến răng nói:

“Hoàng Gia Minh!”

Cô vừa nghe thấy đã ngẩn mặt lên, thấy trêи vai bà ấy cắm một mũi tên, nó
dần dần đen lại rồi một cái thật dứt khoát bà nhổ nó ra, máu túa ra nhưng
toàn một màu đen tanh tưởi. Cô quay mặt nhìn qua bên đầu cầu kia, bóng
dáng Gia Minh đứng bên đó, tay cầm cung tên, mặt nhìn bà ấy lạnh nhạt.

“Để ta tiễn phu nhân một đoạn!”

Vừa nói xong cậu đã giương cung ra, sau đó nhắm ngay bà ấy. Ông Lê lúc
ấy nhanh như cắt phóng ra một lá bùa, vừa khấn vừa nói:

“Chỉ là một âm hồn mà thôi. Ngươi ra oai với ai hả?”

Ông vừa phóng lá bùa về phía cậu, cậu vừa phóng mũi tên về phía ông ấy
rồi bắn ra, cả hai phóng nhanh về phía nhau. Cô trợn mắt lên rồi hét lớn

“Gia Minh!”

——————————————-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.