BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 920

mình, rồi mẹ nghĩ ai cũng coi thường mình. Mẹ làm ra bao nhiêu chuyện.
Cuộc đời của con trước giờ chưa bao giờ cảm thấy được hạnh phúc từ mẹ.
Con thật sự muốn tránh xa mẹ mãi mãi, con còn chán ghét bản thân hơn cả
mẹ nữa”

Nói rồi cậu bước đến gần bên cây cầu, sau đó bước chân xuống cầu.

“Trả chị ấy cho con. Con sẽ không để mẹ làm hại chị ấy đâu. Nếu không
những thứ mẹ muốn sẽ không bao giờ mẹ có được”

Nói rồi cậu chạy rầm rầm qua cầu, y phục màu đỏ của cậu bay phất lên,
gương mặt cậu sáng lên trước mắt cô. Sau đó hai người họ cùng lúc kéo cô
dậy, mắt nhìn qua bên kia cầu đã chẳng thấy Gia Minh đâu. Lúc ấy Cảnh
Minh chạy lại càng lúc càng gần. Bà Hạnh biết bản thân đã không cản cậu
được, cũng không dám tổn hại cậu, bà liền nắm người cô đẩy mạnh qua bên
kia, cố ý không cho cậu lại gần. Lúc té xuống dưới cô có ngẩn mặt lên nhìn,
cậu càng lúc càng chạy lại gần, thấy cô ngã liền nhìn xuống chỗ cô. Suýt
chút nữa cô đã lăn xuống vực, may sao tay vớ trúng cục đá rồi nắm lại.

Lúc cậu tiến lại gần chuẩn bị đến gần hai người đó chuẩn bị vượt qua họ để
tiến gần lại chỗ cô, chợt một ánh sáng loé lên từ người ông Lê. Cô nheo
mắt cái rồi hét lên thật to khi thấy ông ấy cầm sẵn một con dao, còn chuẩn
bị tư thế sẽ đâm cậu Cảnh Minh.

“Cẩn thận! Đừng qua đây”

Cô nói vừa dứt câu đã nghe một âm thanh vang lên. Nó không chính xác là
gì nhưng cô chỉ cảm nhận được đó là âm thanh cây dao xuyên qua da thịt
cậu. Rồi một giây phút chợt đứng yên, bà Hạnh trợn mắt lên nhìn ông Lê
rồi nói như thét lên.

“Ông làm cái gì vậy? Cảnh Minh là con ông mà? Sao ông có thể làm như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.