BẢY NÀNG DÂU (NÀNG DÂU THỨ 7 NHÀ HỌ HOÀNG) - Trang 966

“Người ta chứ có phải đồ vật đâu mà bảo nhặt. Mà có thật là vậy không?
Hay cụ lại vui tính bịa chuyện vậy?”

“Tôi bịa làm gì, tôi không con không cháu, suốt cả đời cứ sống cô độc, tôi
mong có con cháu còn không hết, sao mà bịa được”

“Thế…cháu cụ bao nhiêu tuổi rồi, ý là người cụ nhặt ấy?”

“Cô nương ấy hình như cũng hơn 20 rồi!”

“Hơn 20? Tôi còn tưởng cụ nhặt được trẻ con, sao lớn thế rồi mà…”

“À tôi nói không rõ nên cậu đây hiểu lầm, thật ra là cô nương ấy bị ngất
bên bờ suối, lúc ấy tôi đi hái nấm nên gặp, quay qua quay lại chẳng thấy ai
nên tôi mang cô ấy về. Sau khi tỉnh lại tôi có hỏi thăm thì biết cô nương ấy
bị mất trí nhớ rồi, không biết tại sao lại bị thương nặng như vậy, lúc ấy trêи
người còn có rất nhiều vết thương! Mà…”

Cậu đang chăm chú nghe thì bà dừng lại, sau đó cậu ngẩn mặt lên nhìn, bà
chợt nói tiếp:

“Mà cậu giữ bí mật giúp tôi nhé? Tôi sợ cô ấy sẽ kϊƈɦ động khi thấy người
lạ, hay đại khái là chưa chuẩn bị sẵn tâm lí”

“Cụ cứ nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho. Tôi là thầy lang, tất cả bí mật của bệnh
nhân tôi đều giữ mà”

“Vậy à? Mà nghe bảo cậu Cảnh Minh đây vẽ rất đẹp, lại rất giống, cậu giúp
tôi vẽ một bức sau đó nhờ tìm giúp người thân cô nương ấy được không?
Ba năm nay cô ấy cứ một mực trốn trong nhà, không gặp ai cũng không
muốn ra ngoài, tôi thương cô ấy quá, sợ sau này tôi mà có lỡ mất đi cô ấy ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.