BẢY NGÀY CHO MÃI MÃI - Trang 151

một ngày trôi qua, bác nhìn về phía trước và có một cảm giác thật khó chịu
là con đường dường như sẽ chỉ dừng lại ở đầu mũi giày của mình.

- Tại sao bác lại nói những điều này, bác Reine?

- Vì bác hiểu rõ sự rộng lượng của cháu, và cả sự e thẹn nữa chứ. Đối với
một phụ nữ ở tuổi bác, được thấy những niềm vui, nỗi buồn của người mình
yêu có thể ví như trời sắp tối mà đi thêm được hàng cây số dài. Những hy
vọng, khao khát của giới trẻ các cháu nhắc cho những người như bác biết
phía sau mình con đường vẫn tiếp tục trải dài, rằng những gì bác đã làm
được trong cuộc sống cũng có ý nghĩa nhất định, dù là rất nhỏ ... chỉ một
chút xíu thôi cũng đáng để sống. Nào, giờ thì cháu hãy nói cho bác nghe có
điều gì không ổn!

- Cháu chẳng biết!

- Điều cháu đang cảm thấy được gọi là nhớ nhung đấy!

- Có vô khối chuyện cháu muốn kể cho bác nghe.

- Cháu đừng lo, bác cũng đoán được rồi ...

Bà Reine dùng ngón tay khẽ nâng cằm Zofia lên.

- Hãy để bác xem nụ cười của cháu thức dậy đi nào; chỉ cần một hạt giống
hy vọng nhỏ xíu cũng có thể trồng được cả một cánh đồng hạnh phúc ... chỉ
cần thêm một chút kiên nhẫn để nó có thời gian nảy mầm thôi.

- Bác đã bao giờ yêu ai chưa, bác Reine?

- Cháu cứ nhìn tất cả những tấm ảnh cũ kỹ trong cuốn album kia mà xem,
chúng chẳng còn dùng để làm gì nữa cả! Đa số những người có mặt trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.