BẢY NGÔI LÀNG MA - Trang 51

Cô không thể quên được cái chết với khuôn mặt đầy vẻ run sợ của ông
Trịnh, khuôn mặt tuy đã chết song vẻ khiếp sợ vẫn còn hằn lại rõ nét, các
bộ phận trên khuôn mặt người chết đều nhăn nhúm, miệng há hốc đến nỗi
như thể nhìn thấy cả yết hầu. Đôi mắt đờ đẫn trừng trừng lồi ra như muốn
rơi xuống khỏi khuôn mặt.

Đột nhiên, dạ dày cô quặn lên, cô muốn nôn oẹ, nhưng vẫn cố gắng kiềm
chế, nói với Hồ Tử: “Lát nữa em bảo với ông tổng biên tập là bản thảo chị
đã viết xong, chị có việc gấp xin về trước nhé”.

Cô chạy khỏi phòng biên tập như thể bị ma đuổi, tiếng gót giày cao gót nện
xuống tầng hầm để xe rộng rãi, vắng teo cứ “bong” “bong” làm cô rất phản
cảm.

Một cảm giác ghê sợ vô căn cứ bỗng dấy lên trong tâm trí cô, cô có cảm
giác như có hàng vạn đôi mắt trong căn hầm vắng vẻ này đang theo dõi
bước chân cô. Lúc đó, cô hơi hối hận vì đã về trước các đồng nghiệp để đến
nỗi…

Cô vội lấy chìa khoá ra mở cửa xe rồi nhảy thót vào ghế ngồi, đợi đến khi
xe tự động đóng cửa cô mới thấy nhẹ đi phần nào. Nhưng cô không vội đi
ngay mà lấy chiếc USB từ trong túi ra.

Đây là USB bị rơi khi chụp ảnh hiện trường vụ án. Khi cô chụp hình hiện
trường, thì chiếc USB này rơi ngay xuống bên chân cô như thể nó có linh
cảm với cô vậy. Cô cúi xuống nhặt lên rồi giấu đi không cho các điều tra
viên biết, và giấu luôn cả Hồ Tử. Không biết nguyên nhân cụ thể thế nào,
nhưng cô linh cảm rằng, chiếc USB này đã bị yểm bùa, hễ ai nhặt nó là
cuộc đời từ đó bắt đầu chuyển sang vòng đời sống trong sự sợ sệt. Cô
không muốn nhiều người biết đến điều đó là vì như thế.

Bôn ba vất vả mấy hôm, cô Đào hạ quyết tâm phải xem thử nội dung trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.