BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 445

39

Thomas ngồi trong phòng sinh hoạt chung, tay vẫn cầm chiếc

điện thoại và tự nói với mình rằng: Chết tiệt, một trăm năm trước
người ta đã di cư ở tuổi của nó. Người ta nói dối ngày tháng năm sinh
và gia nhập quân đội chiến đấu trong Đại chiến Thế giới I ở tuổi
của nó. Chuyện chẳng có gì to tát cả. Ở trường bọn nó lúc nào cũng
nói về tính kiên cường, phát huy tính kiên cường, công tước
Edinburgh và tất cả những thứ rác rưởi như thế. Đây chính là
chuyện công tước Edinburgh. Đáng lẽ nó phải được phong công tước
vì việc này.

Trong lúc lên các kế hoạch, nó quyết định sáng mai sẽ gọi cho

một vị bác sỹ để hỏi về Ella. Và ít nhất, bây giờ nó đã biết dù có
hay không có thuốc, Moira cũng vẫn là mụ đàn bà vô trách nhiệm.
Nó giữ khư khư cái điện thoại là để có thể bắt máy trước Moira. Nó
cầm điện thoại lâu đến nỗi tay cầm bằng kim loại lúc này đã có
cùng nhiệt độ với thân nhiệt của nó.

Theresa không bận tâm vì đã nói chuyện với nó. Đến giờ này hẳn

bà đã gọi nếu thấy phiền lòng. Nó vẫn rất muốn bà gọi và nói
chuyện với Moira, muốn bà thông báo với Moira rằng bà ta không
đặc biệt đến thế. Bà ta không phải là người được chọn chết tiệt
đến mức có thể lờ tịt đứa con gái mười hai tuổi bị tâm thần và gửi
nó đến trường hoặc cho nó xem phim.

Thomas đứng dậy, đi vào trong sảnh và tìm chiếc áo khoác đã

mặc sáng nay. Bên trong túi áo là tờ giấy nhắn để trên bàn Lars đã
được gập làm hai, trên đó ghi số điện thoại và địa chỉ của Theresa.
Nó dừng bước ở chân cầu thang, lắng nghe. Trong phòng Ella
không có tiếng động nào. Ti vi của Moira thì vẫn bật tiếng to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.