BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 107

Không hề báo trước, Squeak cúi xuống, vừa chạy vừa khom

người thấp hơn các cửa sổ trên hành lang dài, những ngón tay cậu ta
chạm đất, tăng tốc trên cả tứ chi như một chú khỉ lóng ngóng. Cậu
ta chạy qua cả tòa nhà, khom người cho đến khi tới cửa sổ của
Thomas.

Khi nhìn thấy chỏm đầu Squeak xuất hiện ở rìa quầng sáng

hình chữ nhật trên sân bê tông, Thomas liền dừng lại và ngẩng lên.
Rồi nó lập tức quay đi nhưng vươn tay tới chốt cửa sổ, mở khóa và
đẩy cửa lên thật khẽ, đóng khóa lại để Squeak biết cậu ta không thể
vào được.

“Goering đang ở gần.”

Nó với tay xuống dưới ngưỡng cửa tới những cuốn sách trên giá

và nhấc chúng để đặt lên bậu cửa và chia làm hai chồng ngẫu nhiên,
giả vờ như đang chọn sách trong đó.

Thomas và Squeak cùng nói một lúc, cùng thì thào khe khẽ:

“Bố tớ treo cổ tự sát và tớ đang về nhà”.

“Tớ sẽ không nói ra việc cậu làm với cô ta.”

Bị sốc, Thomas nhìn lên.

Squeak vẫn đang bò trên tứ chi dưới cửa sổ, chống đỡ cơ thể

những đầu ngón tay, nhìn lên Thomas như một chú chó sẵn sàng lao
tới. Môi cậu ta ẩm ướt và khẽ hé ra. Trông như cậu ta đang cười.

Squeak đã hoàn toàn xa lạ với nó. Thomas hiểu cậu ta hơn bất kỳ

người nào khác trên đời thế mà cậu ta lại chẳng hiểu nó gì cả.

Giờ Thomas đang đứng cùng với hai cuốn sách trên tay, giơ

chúng trên hai chồng sách vô nghĩa và nhìn vào một góc cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.