BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 146

bên hông hướng tới một bãi cỏ thoai thoải. Thomas nhìn vào bãi cỏ
mà lòng trống rỗng. Đáng lẽ phải ra khỏi xe nhưng nó không thể cử
động nổi, cơ bắp nhũn ra hết, nó sợ phải buông tay khỏi chỗ gác
tay.

“Tôi vào xem mẹ cậu có ở trong nhà không nhé?”

Xem bà ấy có trong đó không à? Bà ấy đúng thực là không ở nhà

mà đã đi ra ngoài rồi. Nhà chẳng còn gì. Vẫn nhìn vào bãi cỏ,
Thomas chợt nhận ra đôi mắt đã khô sạch của mình đang mở lớn
như thể vừa bị đánh. Nó gần như không thở nổi.

Mary coi sự im lặng của nó là đồng ý và bước ra khỏi chiếc ô tô

đã dừng bánh. Chị ta nhanh lẹ đi lên cửa trước.

Mắt Thomas vẫn nhìn vào bãi cỏ. Bố cậu yêu nó. Ông yêu nó vì

ông chính là người sở hữu và vì hình thù xuôi dốc xuống đến cuối
bãi tạo cảm giác kéo dài bất tận đó, nó thuộc về riêng ông. Khi họ
chuyển tới, Thomas và Ella đã muốn được chơi trên bãi cỏ này, chạy
nhảy và lăn tròn xuống nhưng Moira không đồng ý, bà nói đó là
của bố, ông sở hữu nó và hai anh em không được chơi trên ấy.

Chỉ mình bố nó sở hữu bãi cỏ mà thôi, cả Moira lẫn Ella đều

không được phép chạy hay đi trên ấy, còn những người làm vườn sẽ
bị sa thải nếu họ để dù chỉ một phân cỏ bị úa. Mũi của Thomas rịn
vào kính cửa xe, nó thấy đau vì ép chặt mũi quá mức. Nó nhìn vào
bãi cỏ của bố, nó càng ấn chặt mũi hơn nữa cho đến khi nghe
thấy tiếng “cách” và mường tượng cảnh gót giày nện xuống một
chiếc mũi khiến phần sụn vỡ vụn bên trong chiếc mũi ấy, màu
trắng toát của lớp sụn cùng với những bong bóng máu hình tròn
hoàn hảo trên đó, và Squeak quỳ trên tứ chi, nhìn lên nó với dòng
máu rỉ xuống từ miệng rồi mỉm cười trong bóng tối...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.