BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 144

Lúc trên báo thì trông Moira không có vẻ gì là trống rỗng. Vài cậu

bé còn khen bà đẹp nữa. Bà giữ dáng và bố nó trả tiền cho ai đó tới
làm tóc cho bà thường xuyên, nhuộm rồi tạo kiểu. Nhưng ngay cả khi
báo chí đăng tải hình ảnh bà hối hả qua những sân bay hay lái xe
qua những hàng người phản đối chờ chực ngoài cổng, nó vẫn nhìn ra
sự trống rỗng nơi mẹ mình. Bà là tất cả những gì nó còn lại trên đời
và giờ thì chẳng còn ai ở đó cả.

Họ đang tiến đến gần chỗ rẽ, nhích lên từng bước cùng những

chiếc xe to lớn khác. Từ trước đó, Jamie đã ra dấu cho họ biết là
anh ta đang cố rẽ ngang. Bầu trời tối đen, những cánh đồng xung
quanh đã bị xới đất lên. Cứ như trên đời này chẳng còn gì ngoài dải
đất đá giăm và dòng ô tô này vậy.

Thomas có thể nghe tiếng Mary kề bên, đang cố nghĩ ra điều

gì đấy để nói, chị ta mở miệng ra rồi ngậm miệng lại và giữ im lặng.
Có lẽ chị ta lo cho công việc của mình, mà chắc ai cũng lo lắng cả.
Giờ họ không đủ tiền để giữ lại tất cả người làm. Thomas tự hỏi
nếu nó gặp Mary khi chị ta không làm việc cho gia đình mình thì chị
ta có khác hơn không? Nó biết chị ta nghĩ nhiều chuyện mà không
nói ra, ai cũng thế cả. Chắc bây giờ Jamie cũng có tâm trạng như
chị ta thôi. Y hệt. Lặng lẽ, dễ chịu và hơi lơ đãng. Moira yêu Jamie vì
điều đó. Bà yêu anh ta vì anh ta cũng trống rỗng như mình.

Jamie rẽ sang con đường đến chỗ những cái cổng mới giả kiểu

Victoria. Bố nó yêu thích những thứ hàng nhái. Jamie lái đến gần,
bấm nút trên bảng điều khiển và cánh cổng từ từ mở vào trong, cho
Thomas thời gian nhìn thấy tất cả những hình graffiti trên tường:
Một chỗ ghi DỐI TRÁ, Thomas đã từng trông thấy từ này vì nó
được đăng đầy trên báo; Một cái khác ghi CHỦ NGÂN HÀNG RÁC
RƯỞI. Thật vớ vẩn. Ông ấy có làm việc cho ngân hàng quái nào đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.