BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 143

khô khốc. Những cái chớp mắt của bà không còn biểu cảm nữa mà
trở nên hơi chậm chạp, cứ như là, đôi khi bà nhắm mắt lại và không
chắc chắn mình có còn muốn mở mắt ra không.

Hai bàn tay Thomas bám chặt vào cái gác tay ở dưới cửa sổ bằng,

mắt nhìn đăm đăm ra ngoài. Nó có thể cảm nhận được sự hiện diện
của Mary đang thiêu đốt bên trong cơ thể mình, sự vô tâm của Jamie

ghế trước và người được mẹ ủy nhiệm. Nó nhìn chằm chằm vào

cây cỏ rồi lại nhìn hình phản chiếu của chính mình: Đôi mắt tròn
và cặp môi dày ngu ngốc của Moira. Tất cả mờ ảo trên nền
Sevenoaks. Những ngọn đồi thấp, không mấp mô hay cao như ở
trường. Những ngôi nhà lớn nằm cách xa đường, lẩn khuất phía sau
đám cây.

Không một lời phản đối, Moira đã chuyển về dinh thự Lars ở

Sevenoaks mà không thèm hỏi ý kiến bà. Bà chuyển đi xa bạn bè và
hàng xóm, tất cả những cửa hàng cửa hiệu ở phía bắc London đến
vài cây số. Bọn trẻ nghe bố mẹ chúng nói rằng mọi chuyện sẽ rất
tuyệt, rằng họ sẽ có hàng hecta đất của chính mình và hàng rào lớn
bao quanh tất cả cùng hệ thống an ninh tối tân nhất. Họ sẽ có
những chiếc rèm tự động, phòng trú ẩn và một cái két.

Họ chuyển về đây, và ấy là lúc Thomas bị gửi đến trường, trước

cả khi nó kịp có cơ hội tìm hiểu phòng trú ẩn tuyệt đến thế nào.
Moira cũng chẳng than phiền gì về chuyện đó. Mặc dù vậy, khi
đến lượt Ella thì bà lại đấu tranh cho con bé, khăng khăng đòi con
bé học ở trường gần nhà cho đến năm mười hai tuổi. Thomas đã
từng hỏi bà về việc tại sao bà đấu tranh cho Ella mà lại không làm
gì cho nó. Bà chỉ khóc, uể oải khua lưỡi trong vòm họng khô khốc, có
lẽ là cảm thấy tội lỗi. Tất cả những gì bà nói chỉ là “con trai thì
khác”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.