BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 168

hạnh phúc, chấp nhận để cả ba mẹ con bên nhau mãi mãi giữa thời
điểm kinh khủng, lo lắng và mất ngủ triền miên này.

Cô nhìn lại cánh cửa màu xanh, nhìn vào bức tường hành lang

trầy xước, nơi những người đàn ông đàn bà nửa sợ nửa hoảng loạn bị
lôi vào các căn phòng thẩm vấn, giận dữ, buồn khổ, đấm đá các
cảnh sát, thảm hại và thụ động hoặc thề thốt trả thù. Những bức
tường ở đây chất đầy khổ ải, sợ hãi và lo lắng. Đột nhiên, cô nghĩ
có lẽ mình là người duy nhất trong lịch sử ngắn ngủi của tòa nhà
này tìm được chút thanh thản tuyệt đối ở nơi đây.

Biết rõ những giây phút thế này ít ỏi nhường nào, cô nhắm

mắt, lưu giữ nó vào ký ức trước khi chớp mắt để xua đi tâm trạng
ấy và tiếp tục.

Khi cô bước vào trong và lên tiếng chào, Scott đứng dậy, lịch sự

và trịnh trọng, mỉm cười cứ như đang ghi nhớ những sự kiện ngày
hôm nay để kể lại sau này. Morrow không nghĩ anh ta là một vị luật
sư hình sự chán nản. Các luật sư mà họ phải đối mặt là những ngôi
sao nhạc rock trong giới này, bọn họ có cuộc sống thú vị, quen biết
những nhân vật thú vị, có nhiều chuyện hay để kể trong các bữa tiệc.
Những luật sư về chuyển nhượng hay quản lý tài sản như Scott chỉ
làm người hùng trong mắt các cô kế toán ở hãng được thôi.

Morrow đặt băng cát xét vào máy và bật lên, nói ai đang ở đây,

ngày giờ và kể vắn tắt với Scott về các sự kiện trong sáng hôm ấy.

Scott nhìn vào mặt bàn, cẩn thận vuốt ve nó bằng gờ bàn tay

mình như đang quét bụi và bắt đầu nói bằng giọng xa lạ, lạnh nhạt
của giới luật sư:

“Sáng hôm nay, vào hồi 9 giờ 30 phút, tôi trở lại văn phòng mình

đúng giờ để chờ cuộc gặp với cô Sarah Erroll. Tôi cởi áo khoác, nói
chuyện với một đồng nghiệp tên là Helen Flannery. Sau đó, tôi vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.