Hiên nhà tối om, chiếc vali đã không còn nhưng áo khoác vẫn ở
đây. Trên hiên có một đôi giày, chiếc dựng đứng, chiếc ngả
nghiêng. Tiền sảnh còn tối và đáng sợ hơn. Qua mái vòm đến chỗ
cầu thang, hai vai cô co rúm lên đến tận tai khi nghĩ lại thi thể của
Sarah. Dấu vết bằng máu khô đen ngòm của cô ta vẫn còn đây,
trên sàn, dâng lên thêm hai bậc cầu thang nữa cứ như đang bò lên
mái nhà để lẩn trốn.
Morrow liếc sang bên cạnh. Chiếc điện thoại phóng điện từng ở
đó, nhưng kể cả khi đang nghĩ thế, cô cũng biết là mình đang né
tránh việc nhìn vào cầu thang.
Cô cố ý quay đầu lại.
Máu trên thềm bậc thang vẫn còn màu đỏ và hơi dính nhưng
những vết hai bên cạnh đã khô đen. Hai cặp chân, một cặp hơi to
hơn cặp kia, tất cả đều đang ở trước mắt cô. Cặp chân nhỏ hơn
gần cái hố đen từng là chỗ Sarah đặt đầu. Chúng luôn luôn xuất
hiện gần hơn. Cặp chân to ấn tượng cách đó một khoảng trên cầu
thang, tránh khỏi Sarah.
Morrow lùi lại. Chắc chắn các cặp chân đó đã kề sát đầu
Sarah. Trên một bậc cầu thang, cô có thể thấy dấu chân trái của
cặp chân nhỏ hơn đứng riêng lẻ, kẻ đó đã đứng một chân, rất gần
đầu cô ấy.
Bọn chúng đã dẫm vào mặt cô ấy bằng chân còn lại.
Cô nhìn vào dấu chân và tưởng tượng ra những kẻ đã đứng ở đó,
cánh tay thõng xuống, mặt vô cảm như những người đứng trong một
hàng. Chúng sẽ bị thẩm vấn riêng biệt. Chúng sẽ đổ lỗi cho nhau, lúc
nào cũng vậy. Chuyện đó không quan trọng vì cả hai đều sẽ bị kết
án, nhưng lần này có lẽ một trong hai người sẽ nói thật khi khẳng
định mình vô tội.