BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 350

nghĩ trông cô ta hơi giống Sarah: Mặt dài, thon, trang điểm nhẹ. Cô
ta mỉm cười với họ, ngạc nhiên khi thấy Morrow và Wilder trong bộ
com lê tồi và mái tóc tỉnh lẻ nhưng không hề để lộ khi đi ra khỏi
quầy để chào họ, miệng cô ta mở ra sẵn sàng mỉm cười, hai bàn tay
xòe trên mặt quầy để mở lối cho họ.

Howard Fredrick ló ra từ văn phòng ở phía trong và chặn đường

hai cảnh sát. Anh ta bắt tay cả hai, nhìn thẳng vào mắt họ, nghiêng
đầu như đang ghi nhớ tên họ vào trong não bộ, cứ như anh ta đã chờ
được gặp cả hai người suốt nhiều năm nay. Anh ra hiệu cho họ đi
vào một cánh cửa ở bên cạnh quầy bar, mời họ vào văn phòng mình.

Đó là một văn phòng đẹp đẽ. Gần tương đương với kích cỡ của

quán bar, căn phòng này có hai cửa sổ dài nhìn ra phố, một cái bàn
bằng gỗ dẻ xinh xắn cùng chiếc ghế đồng bộ, một cái két nhỏ và
vài tủ đựng hồ sơ. Anh ta đang mong họ đến: Hồ sơ làm việc của
Sarah Erroll được đặt trên bàn, bên cạnh nó là cốc nước lọc.

Anh ta không mời họ uống gì, dù là một cốc trà, mà chỉ cho họ

tới ngồi ở hai chiếc ghế đằng trước cái bàn trong lúc anh ngồi
xuống phía đối diện.

“Cảm ơn hai vị đã đến”, anh ta nói, có lẽ là do thói quen. “Các vị

quan tâm đến cô Sarah Erroll?”

“Vâng”, Morrow nói, cảm thấy mình đã bị đón đầu, không biết

làm sao để chiếm quyền kiểm soát và không chắc là mình cần
phải làm thế. “Cô ấy làm việc ở đây à?”

“Tôi có hồ sơ của cô ấy đây.” Anh ta mở nó ra. “Cô ấy làm việc ở

đây được bảy tháng rồi xin nghỉ để trở về Scotland vì mẹ cô ấy bị
ốm...”

“Cô ấy làm bao nhiêu giờ một tuần?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.