BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 419

“Tôi không thể”, anh ta nói nặng nề, “tôi cần cậu giúp”.

Họ ngồi trong bếp cùng uống cà phê hòa tan và ăn bánh quy

làm từ mạch nha. Danny run rẩy và Brian không nỡ lòng nào để anh
ta đứng trên bậc cửa. Có vẻ như không phải vì Gerald, Danny còn
chưa từng gặp thằng bé, mà anh ta còn có nỗi buồn riêng.

Danny nhấp ngụm cà phê pha loãng với ba thìa đường. Trong

bếp anh ta có vẻ bé nhỏ hơn. Không còn đáng sợ nữa mà chỉ nghèo
khổ, cứ như chưa có ai từng chỉ cho anh ta cách ăn mặc đúng kiểu.
Trông anh ta già hơn Alex nhiều, không phải ở đường nét mà do da
anh ta khô và nhăn nheo cứ như da của người hút thuốc.

“Nhà đẹp đấy.”

Brian nhìn quanh căn bếp. Đây là một ngôi nhà đơn giản. Chỉ là

một nửa của căn nhà xây từ những năm 30 với cửa sổ tròn ở sảnh và
những cửa sổ dài rộng ở mặt trước và mặt sau nhà.

“Lúc nào tôi cũng muốn lớn lên từ một ngôi nhà như thế này.”

Brian lớn lên trong một ngôi nhà như thế này. Đó là lý do anh

thích nó đến thế khi họ cùng đi xem nhà. Alex thích nó vì ánh sáng,
vườn nhà quay mặt sang hướng nam và họ ở trên đồi nên ánh nắng
đổ vào phía sau ngôi nhà, khu vực quanh đây lại yên tĩnh nữa.

Họ không hề sửa sang gì khi chuyển đến vì đã quá hài lòng với

những thứ có sẵn; Căn bếp toàn đồ gỗ từ những năm 80, phòng
tắm đơn giản, những bức tường màu da cam trong sảnh.

“Ở đây yên tĩnh nhỉ”, Danny nói.

Brian đẩy đĩa bánh quy sang cho anh ta. Chỉ còn mỗi một cái.

Danny nhìn anh và Brian gật đầu bảo anh ta cứ ăn tiếp. Anh ta lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.