BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 455

“Chào sếp?”, Morrow quay lại và thấy Harris đang đi vào phòng

sự vụ.

“Trông anh rất bảnh mà lại đến sớm thế.”

“Vâng, con lớn của tôi đi Pháp cùng với trường nó. Phải chở nó đi

sớm cho kịp xe buýt.”

Cô nhìn anh ta biến mất trong phòng, vẫn còn cảm thấy bực

bội và tách biệt. Cô đi vào văn phòng mình, mở máy tính để tìm địa
chỉ liên lạc ở Perth. Một bức thư không có nội dung đến từ N.Ketlin
đang nằm giữa đống thư rác của hộp thư đến. Nó có file đính kèm
và tiêu đề đánh số. Cô mở thư, tải một file dung lượng lớn xuống
và chọn.

Đó là một đoạn quay hai mươi tư giây về Sarah Erroll lúc vẫn còn

sống, đang ngồi bên một cái bàn ở vườn nhà ai đó, một con mèo
béo màu xám lượn lờ trên mặt bàn trước mặt cô ấy, đuôi của nó cuộn
quanh cổ tay cô ấy.

Rất khó nhận ra khuôn mặt của Sarah vì ngày hôm đó nắng to

và có rất nhiều cái bóng, nhưng cô ấy đang mỉm cười và khẽ hát
với con mèo trong lúc nó grừ và uốn éo lưng. Cô ấy gãi bụng nó:
Bạn là mặt trời của tôi, mặt trời duy nhất của tôi.

Trông Sarah giống như một đứa trẻ, di chuyển như một đứa trẻ

với vẻ vụng về của một cô gái chưa đạt tới thời kỳ rực rỡ nhất. Bên
cạnh cô ở trên bàn là một túi bánh quy Kettle màu vàng và chiếc
iPhone họ đã tìm được trên giường.

Cô ấy thôi không hát và vươn người đến, vẫn không biết mình

bị quay phim, hôn vào một bên mặt lông lá của con mèo rồi ngồi lùi
lại và phát hiện ra mình đang bị quay trộm, khuôn mặt cô có vẻ bất
an, vai cô trùng xuống và cô hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.