40
Cô thấy bực bội. Trong lúc Morrow bước ra khỏi nhà vào một
buổi sáng trong trẻo, đi bộ xuống chỗ ô tô và mở khóa, từ từ nhưng
duyên dáng luồn hình thể kỳ cục của mình vào ghế lái xe và kéo vạt
áo trước khi đóng cửa lại, một điều vu vơ nào đó đè nặng lên tâm tư
cô. Cô mở máy và chỉ dùng gương để lùi ra phố vì thời điểm này,
xoay người với cô đã khó chịu lắm rồi.
Cô dừng xe ở chân đồi. Hít một hơi, lắc đầu và tự hỏi có chuyện
gì không đúng. Cảm giác không thoải mái hơn mọi ngày, lần này có
cái gì đó khác. Cô lại khởi động xe, đi xuống con phố, lần này
chậm rãi hơn. Đài phát thanh đang ra rả tin tức về tắc nghẽn giao
thông và ngày sinh nhật bọn trẻ, những lời đồn đại về một tai nạn
trên M8. Cô bấm vào nút tắt và tiếp tục lái xe vào thành phố,
đường nào cũng yên tĩnh vì giờ vẫn còn rất sớm.
Morrow nhận ra mình cảm thấy như đang cùng ngồi với người
vừa cãi nhau với cô. Nhưng cô chỉ có một mình. Ngốc thật.
Cô bỏ qua cảm giác đó, đắm mình vào mệnh lệnh của đường
phố, những cột đèn đỏ, những biển báo nhường đường, trình diễn
những cú đạp phanh như trong sách khi khách bộ hành qua đường
một cách bất cẩn hay những tài xế khác rẽ ngoặt một cách ngu
ngốc.
Đến lúc tới đồn cảnh sát thì cô biết mình đang giận dữ với
chính mình, nhưng chẳng biết tại sao. Không phải vì Danny đã đến
nhà cô hay gặp Brian, cô không cảm thấy bị điều đó làm cho vấy
bẩn. Chính là Perth, có chuyện gì đó liên quan đến Perth.