BẦY ONG BIẾN MẤT - Trang 472

Morrow rất bực nhưng phải tỏ ra duyên dáng. Họ đến từ

Glawgow, ai cũng nghĩ họ sẽ thô lỗ và thúc ép.

“Thật đáng tiếc vì anh không quay lại thẩm vấn ông ta”, cô nói,

“vì chúng tôi thực sự nghĩ ông ta có thông tin quan trọng”.

Viên cảnh sát nhìn xuyên qua cô.

“Chúng tôi có quay lại. Chúng tôi quay lại hai lần nữa. Cả ba lần

đến chúng tôi đều thấy ông ta hoặc là ngất xỉu hoặc là quá say.”

“Trước đó anh đã gặp ông ta bao giờ chưa?”

“Ồ.” Đột nhiên anh ta sinh động hẳn lên, bỏ giấy xuống và kể

một lời đồn: “Ông ta nổi tiếng lắm. Ông ta đã cai rượu được rất
lâu, ông ta là người tốt”.

“Ông ta tỉnh được bao lâu?”

“Khoảng mười năm gì đó.”

“Còn ai biết thông tin gì nữa không?”

“Về cái gì?”

Harris thở dài rõ to và cô quyết định ngắn gọn:

“Vậy chúng tôi có thể tìm được ông ấy ở đâu?”.

Viên cảnh sát nói cho họ biết Sholtham đã bị chuyển từ nhà giáo

sỹ về một căn nhà ở địa phương dùng cho các khách là tu sĩ. Anh ta
cười khúc khích khi nói đến đó:

“Tôi đoán họ không muốn các giáo dân xuất hiện ở cửa và được

một vị linh mục say xỉn chỉ mặc mỗi quần lót ra chào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.