BẪY SÓI - Trang 312

thế, ngồi ngửa mặt, chống hai tay ra sau, không quay đầu sang Khánh
nhưng theo thói quen hắn vẫn gọi nó:

- Ê mày, mặt trời bắt đầu lên rồi kìa.
- Đẹp thật mày ạ.
- Tao biết mày rất thích mà.
- Bình minh đẹp thật hả Khánh?
- Mày có còn nhớ những lần tụi mình tới đây đón bình minh không?
- Chắc không quên đâu nhể?
- Ừ, quên thế nào được mày nhể?
Vậy đấy, một trong những việc hắn làm vào ngày giỗ của Khánh là tới

đồi Trường Lâm tâm sự với nó – mà thật ra chỉ duy nhất mình hắn lảm
nhảm, và lần nào cũng vậy bọn hắn sẽ cùng nhau ngắm cảnh bình minh.

Dọn dẹp mọi thứ, hắn đứng dậy cố nhìn thẳng vào ánh mặt trời non trẻ

vàng vọt đang chiếu rọi. Nhưng chói quá, khó chịu quá, hắn chẳng thể nhìn
thẳng trực diện nó được. Như thói quen hắn phải đưa tay lên làm động tác
khum tay che lại cho những tia sáng bớt tác động vào nhãn cầu. Chỉ một
khoảnh khắc, dù là nhỏ nhoi nhưng đủ để hắn thấy được một điều, nhận ra
được một sự thật: Mặt trời không vàng như hắn nghĩ.

Rời Trường Lâm hắn lại nhấn ga đạp số một mình lặng lẽ, tay cầm bó

cúc trắng chạy thẳng đến nghĩa trang Đại Nghĩa.

Đến nơi, hắn hơi bất ngờ vì một bó cúc trắng còn dấu hiệu của hơi sương

khác ngoài bó hoa hắn đang cầm trên tay đang đặt ngay ngắn dưới bia mộ
Khánh.

Ai đã đến từ sớm?
Nhìn quanh nhìn quất chả thấy ai ngoài mình ra, hắn lần lựa mãi rồi rốt

cuộc cũng ném cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Đứng trước mộ Khánh, hắn nghiêm trang đặt bó hoa xuống cạnh tấm bia.

Tiếp đó, hắn bày một đĩa lê loại nó thích ăn nhất đặt ở bên trái rồi lại rót
cho nó ly rượu trắng thơm lừng mùi nếp dẻo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.