Tư Gia Di đang chơi cờ cùng cha , nói: "Phó Dĩnh ngày kia cũng đi ,
đúng lúc có bạn bay cùng !"
"Hôm kia con đi chơi cùng với Phó Dĩnh , uống đến cả người đầy mùi
rượu mới về đến nhà , chập tối nay con còn muốn cùng Phó Dĩnh đi mua đồ
, ngày kia lại đi , con đi cả năm rồi , đến khi về nhà cũng không có thời gian
ở nhà , hầu hết đều cùng Phó Dĩnh ra ngoài , rốt cuộc con mang họ Tư hay
là họ Phó ?!"
Ba cô lên tiếng nói giúp cô . "Gia Di vội vàng đi cũng bởi vì công việc ,
bà thông cảm cho nó đi !"
Mẹ cô có chút oán hận . "Ông không lo cơ thể con gái ông sẽ bị công
việc làm cho suy sụp hay sao ?! Khó khăn lắm mới được nghỉ phép , không
biết tranh thủ nghỉ ngơi , ít nhất cũng phải ra ngoài tản bộ !"
Cha đưa mắt nhìn cô ra hiệu , trong lòng có chút không tình nguyện ,
nhưng vẫn cắn răng , ngẩng đầu nhìn về phía mẹ , làm nũng cười . "Mẹ yên
tâm đi , con gái mẹ bất khả chiến bại , làm sao có thể suy sụp đây ?!"
Nói là buổi chiều sẽ không ra ngoài , nhưng vẫn nhân lúc ba mẹ ngủ trưa
cô chạy lẻn ra . Bên ngoài tuyết không còn rơi , đọng thành từng lớp chắn ở
hai bên đường , xe Tư Gia Di chạy xuyên qua lớp lá chắn , chạy về phía cửa
hàng lớn .
Đi dạo cùng Phó Dĩnh cả một buổi chiều , mua được rất nhiều thứ , ghế
dựa mát xa , một bộ mỹ phẩm chăm sóc da mặt , một bộ chén uống trà bằng
sứ , một đĩa nhạc các bài hát cũ . . .
Lúc thấy biên lai tính tiền , Phó Dĩnh lo lắng thay cô . "Có sợ mẹ cậu lại
mắng tiêu tiền phung phí hay không ?!"
"Tớ thích nhìn dáng vẻ ba mẹ mình vừa la vừa khuyên nhủ đừng vì bọn
họ mà mua những thứ linh tinh !"